...
Nam Mẫn thấy anh ta đứng cũng chật vật bèn giơ tay ra đỡ anh ta một cái, nhưng lúc này anh ta đang trong trạng thái cực kỳ nhạy cảm, được Nam Mẫn đỡ mà toàn thân run lên bần bật.
Sự run rẩy của anh ta chẳng khác gì biểu hiện của người bị điện giật, Nam Mẫn cụp mắt nhìn xuống là biết ngay chuyện gì xảy ra.
“Họ chuốc thuốc anh à?”
Vẻ lúng túng và chật vật thoáng hiện ra trên gương mặt Tư Đạc, sau đó đôi mắt anh ta lạnh đi, nín lặng liếc nhìn gã đàn ông trung niên đang nằm co ro trên giường.
Tối qua ở khách sạn Tinh Nguyệt khó khăn lắm mới thoát được một kiếp nhờ sự giúp đỡ của Thư Anh, không ngờ vẫn rơi vào tay tên súc sinh này.
Nhưng rõ ràng ly rượu đó là do ông chủ Lý Long Thăng đích thân đưa cho anh ta, lấy lý do anh ta tối qua vô lễ với ông chủ Vương nên hôm nay phải bồi tội, hóa là bồi tội theo kiểu này đây.
Anh ta cười khẩy, đúng là bị bán đứng mà còn đếm tiền giúp người ta.
Tư Đạc phát điên trong lòng, cắn răng, đột nhiên cắn mạnh vào đầu lưỡi của mình, cơn đau dữ dội khiến anh ta tỉnh táo, vết máu ở khóe miệng càng đậm hơn.
“Tống Kiêu, lấy giúp tôi chiếc máy quay đó”.
Giọng nói của anh ta vừa khàn vừa vô lực.
Tống Kiêu “ờm” một tiếng, vội vàng tiến tới lấy chiếc máy quay từ tay người áo đen kia.
Tư Đạc nhận lấy, xóa hết những cảnh quay được bản thân mình, sau đó giơ lên, dùng hết sức ném nó vào tường!
“Đùng” một tiếng, chiếc máy quay vỡ vụn dưới đất, Tư Đạc gào ầm lên “fuck!”, cơ thể lảo đảo ngã ngửa ra sau, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười tự giễu.
Cứ thế đi, anh ta thực sự thấy mệt mỏi rồi…
Anh ta nhắm mắt lại, dường như chuẩn bị sẵn tinh thần để tự hủy diệt cùng thế giới ghê tởm này, nhưng sau lưng đột nhiên có một luồng sức mạnh rất lớn giữ anh ta lại.
Bên tai là giọng nói thanh lãnh của phụ nữ: “Tụt quần người này ra”.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, Tư Đạc nghĩ: Nữ hiệp định cởi quần của mình hả?
Cô ấy cứu mạng của anh ta là để anh ta dùng thân báo đáp sao… anh ta quả thực không điều khiển nổi bản thân nữa rồi…
Thế nhưng Nam Mẫn bảo Tống Kiêu tụt quần của ông chủ Vương, cầm điện thoại tách tách tách chụp điên cuồng, sau đó nhờ Tống Kiêu đỡ Tư Đạc sắp hôn mê ra khỏi phòng khách sạn.
Khi Hạ Thâm và Thư Anh dẫn người của mình chạy tới, Nam Mẫn đã đưa Tống Kiêu và Tư Đạc ra ngoài rồi.
“Em!”, Hạ Thâm chạy tới chỗ Nam Mẫn, nhìn cô đầy quan tâm: “Em thế nào rồi, không sao chứ?”
Nam Mẫn tải hết đống ảnh chụp trong điện thoại lên bộ nhớ đám mây, rồi tìm kiếm tư liệu về người kia, thấy anh ba đã tới, cô mới cất điện thoại đi, điềm tĩnh đáp: “Em không sao, người có sao là anh ta”.
Thư Anh vội vàng nhờ trợ lý đưa Tư Đạc bị thương tới bệnh viện rồi mới nhìn Nam Mẫn bằng vẻ mặt nghiêm trọng: “Cô Nam, chuyện tối nay, có thể nhờ cô giữ bí mật chứ?”
Sau khi biết Hạ Thâm và Nam Mẫn là anh em ruột, thái độ của Thư Anh cũng bất giác thay đổi hẳn.
Bao nhiêu địch ý lúc ban đầu bất giác tan biến hết.
“Yên tâm, tôi không phải dạng người nhiều chuyện”.
Nam Mẫn đồng ý rồi nói với Hạ Thâm: “Kẻ tạo nghiệp là ông chủ Vương của tập đoàn Thâm Hải, ông ta bị thương không nhẹ, chỉ e sau này sẽ không bỏ qua”.
Trên gương mặt dịu dàng của Hạ Thâm lóe lên vẻ lạnh lẽo, lúc này sắc mặt anh u ám đến đáng sợ, khí thế tỏa ra khiến người bên cạnh không dám lớn tiếng.
“Chuyện gì thế này?”
Giọng nói hùng hồn của Lý Long Thăng vang lên, ông ta dẫn người nghênh ngang bước tới.
Nam Mẫn, Hạ Thâm và Thư Anh gần như đồng thời đưa mắt nhìn nhau, vô thức đứng chung một chiến tuyến, nhìn về phía Lý Long Thăng đang tỏ ra nghiêm túc khi bước tới đây.
Đôi mắt đục ngầu của Lý Long Thăng đảo qua Thư Anh, nấn ná trên người Hạ Thâm vài giây rồi lướt sang Nam Mẫn, sắc mặt rất khó đoán: “Tổng giám đốc Nam, không ngờ lại gặp cô ở đây, sao lại ăn mặc thế này?”
Bấy giờ Tống Kiêu vẫn chưa rời đi, nghe thấy câu “giám đốc Nam” mà nhất thời sững sờ, mất một lúc lâu vẫn chưa hiểu được “giám đốc Nam” mà Lý Long Thăng gọi là ai.
Cậu ta nhìn Nam Mẫn, đầu đầy dấu hỏi chấm: Không phải cô ấy họ Tống sao?
Tổng giám đốc Nam… giới giải trí làm gì có tổng giám đốc nào họ Nam?
Thế nhưng ngay sau đó, cái đầu đặc sệt như đổ keo của cậu ta lập tức bừng tỉnh, Tống Kiêu vỗ mạnh vào trán mình một cái!
Đồ đầu heo, tại sao cậu ta lại quên chứ, truyền thông Nam Tinh vốn là công ty phim ảnh dưới trướng tập đoàn Nam Thị, bà chủ lớn ở phía trên vốn họ Nam.
Vốn dĩ vị nữ hiệp này chính là tổng giám đốc Nam trong truyền thuyết này, đúng là trăm nghe không bằng một thấy ha.
Nam Mẫn nhấc mí mắt lên, lạnh nhạt liếc nhìn Lý Long Thăng: “Tôi cũng thấy kỳ lắm lắm, năm nay tôi gặp phải chuyện nhơ nhớp hơi nhiều, mà lần nào cũng gặp được tổng giám đốc Lý”.
Lý Long Thăng lúng túng cười gượng vài tiếng: “Có là là ý trời đó”.
“Nói hay lắm”.
Nam Mẫn mỉm cười, âm sắc thoáng lạnh đi: “Ông trời bảo tôi tiêu diệt ông, ta làm sao dám làm trái ý trời được?”
...