...
Chương 479
Cố Hoành vội vã chạy vào hậu trường, nhìn Dụ Lâm Hải và Phó Vực đứng đó như hai thần giữ cửa thì hoảng sợ, hít một hơi thật mạnh rồi mới đi về phía Nam Mẫn.
Anh ta nhỏ giọng báo: “Đúng là ông cụ có trở về, ghé qua quê nhà ở Hàng Trang một chuyến rồi nhận thiệp mời cưới và tới thành phố Nam.
Nam Mẫn lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, trầm giọng nói: “Tôi bảo anh theo dõi thật cẩn thận cơ mà?”
“Thật lòng xin lỗi tổng giám đốc Nam, lần này là lỗi của tôi”.
Cố Hoành cúi đầu xin lỗi, cẩn thận giải thích: “Mấy hôm điều tra được hành tung của ông cụ thì cô đang ở thành phố Thanh, khi về đến thành phố Nam thì suýt gặp phải nguy hiểm, tôi bận quá nên quên cử người đi liên lạc với ông ấy”.
Mặt Nam Mẫn hết sức nghiêm trọng: “Tiền thưởng của quý này anh đừng lấy nữa”.
“Rõ…”, Cố Hoành đau thấu tâm can, nhưng đây quả thật là lỗi của anh ta, nên không dám giải thích, bao biện thêm gì.
Nam Mẫn mà đã trở mặt thì lập tức trở nên vô tình: “Ông nội vừa xuất hiện, cử người đi tìm ông đi. Tôi cho anh thời gian một ngày, không tìm ra thì tiền thưởng cuối năm nay anh không cần phải lấy nữa”.
Cố Hoành: “Rõ!”
Dụ Lâm Hải và Phó Vực nghe hết từ đầu đến cuối cũng không biết rốt cuộc là tại sao.
Nam Mẫn vừa mới đi thì Phó Vực đã ngăn Cố Hoành lại: “Ông cụ nào? Là ông nội của Nam Mẫn hả?”
“Xin lỗi hai vị, đây là chuyện nhà tổng giám đốc Nam, tôi không tiện trả lời”.
Cố Hoành không dám chần chừ, vội vàng cử người của mình đi tìm.
Phó Vực không hiểu mô tê gì, đoán: “Chắc là ông nội Nam Mẫn, bố Nam Ninh bách và Nam Ninh Trúc. Ông cụ vẫn còn sống à, sao trước đó không nghe ai nói thế nhỉ?”
Dụ Lâm Hải nhíu mày: “Không biết nói lời nào đàng hoàng thì ngậm chặt cái miệng lại”.
“…”
Nhìn theo bóng lưng Dụ Lâm Hải, Phó Vực căm giận nói: “Nam Mẫn mắng tôi thì cũng được đi, cậu lấy tư cách gì để nói tôi như vậy…”
Trở về lễ đường thì hôn lễ đã được tiến hành đến giai đoạn ngọt ngào nhất, chiếu những bức ảnh của cô dâu chú rể trước kia.
Không biết tập tục tổ chức hôn lễ này bắt đầu từ khi nào, nhưng nói đơn giản thì nó là kéo hai người vốn cách nhau rất xa vào chung một chỗ, nói cho hay là “duyên phận”.
Cái này thì Nam Mẫn cũng không xa lạ gì mấy, Dụ Lâm Hải thì lại tổn thương sâu sắc, nhìn thấy những bức ảnh hiện lên trên màn hình, anh lại nghĩ tới những gì từng diễn ra trong hôn lễ đó.
Môi dần mím lại thành một đường thẳng, ánh mắt lạnh lùng cũng từ màn hình lớn chuyển về.
Nam Nhã đứng trên sân khấu, sắc mặt cũng không tốt lắm, hung hăng trừng mắt nhìn Nam Mẫn một cái.
Thời khắc quan trọng như vậy mà chị ta còn chạy ra khỏi lễ đường, lúc nãy suýt chút nữa đã khiến mọi thứ rối tung lên, đúng là lúc nào cũng muốn tranh giành sự chú ý của cô ta.
Nhưng hôm nay cô ta mới là nhân vật chính, dù là ai cũng không thể giành mất sự nổi bật này!
...