...
Phó Vực xông tới trước mặt cô, bắt chước giọng điệu khi hoàng đế nói với phi tử của mình trong các bộ phim truyền hình: “Nàng rốt cuộc còn bao nhiêu bất ngờ nữa mà trẫm không biết đây?”
Nam Mẫn không nhịn được mà bật cười, há mồm mắng: “Cút!”
Phó Vực cũng phá lên cười theo.
Trong ánh nắng chiều nụ cười của anh ta đặc biệt xán lạn, đôi mắt hoa đào cũng lấp lánh sáng rỡ, cảm khái từ trong thâm tâm: “Em đúng là một kho tàng mà, tôi càng ngày càng thích em rồi đó, phải làm sao đây?”
“Vậy thì cứ thích thôi, đừng dễ dàng sa vào lưới tình của tôi là được”.
Nam Mẫn đeo kính râm ngồi lên xe của mình, nghiêm nghị nói: “Anh trở về bàn bạc với ông cụ nhà anh về chuyện của trường đua ngựa, tôi đợi tin tức của anh”.
“Được”, Phó Vực làm động tác ‘OK’ với Nam Mẫn, lại hỏi: “Lúc nào tôi mới có thể ăn được món mà em đích thân nấu?”
Nam Mẫn liếc xéo anh ta từ đằng xa: “Đợi đi, phải xem tâm trạng của tôi nữa”.
Phó Vực cũng đeo kính râm, dựa người vào chiếc xe thể thao của mình, nhe ra hàm răng trắng bóng với cô: “Vậy tôi phải nỗ lực thật nhiều để em mỗi ngày đều cảm thấy vui vẻ thôi!”
Nam Mẫn lên xe, cũng không suy xét kỹ lưỡng lời này của Phó Vực là có ý gì, anh ta tùy ý nói, cô cũng tùy ý nghe.
Tuy nhiên, ngay khi đến công ty cô liền nhận được 9999 đóa hoa hồng, là một bó hoa khổng lồ mà ba người cùng nhau nâng tới, thậm chí có thể so sánh với một bồn hoa nhỏ, muốn rêu rao bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
“Cô Nam, đây là hoa tươi anh Phó gửi tặng cô, chúc cô luôn vui vẻ và tươi cười!”
Nhân viên chuyển phát lấy ra một cuốn sổ nhỏ: “Phiền cô ký tên vào đây”.
Mí mắt Nam Mẫn giật giật, nhớ tới hàm răng trắng đều như bắp kia của Phó Vực mà bất lực nhíu mày.
Thì ra đây chính là ‘nỗ lực’ mà anh ta nói tới…
Wechat vang lên hai lần, Nam Mẫn mở ra, là tin nhắn của Phó Vực gửi tới: “Mặc dù tặng hoa hồng có chút dung tục nhưng chỉ có nó mới có thể bày tỏ tình cảm tha thiết mà tôi dành cho em, yêu em, moa moa!”
Còn moa moa.
Tưởng rằng bản thân là một thiếu nữ xinh đẹp sao?
Nam Mẫn ký tên với nụ cười bất đắc dĩ, nhận được hoa khiến phòng tổng giám đốc lập tức nổi lên một làn sóng gào thét trời long đất lở: “Oa!”
“Oa cái gì mà oa”.
Đôi mắt Nam Mẫn sắc như dao quét tới, mọi người tức khác che lấy miệng, khu phòng làm việc cũng lặng yên như tờ, tiếp theo là giọng nói lành lạnh của cô vang lên: “Làm việc”.
“Tuân lệnh!”
Buổi chiều có một cuộc họp thảo luận về vấn đề người phát ngôn của hạng mục sự kiện đồ trang sức.
Giám đốc quản lý nghệ sĩ Ngải Luân của truyền thông Nam Tinh đã trình bày danh sách các nghệ sĩ thành ppt, Nam Mẫn vừa lắng nghe vừa lật xem ảnh của các nghệ sĩ, từng người đều là nam thanh nữ tú, ngoại hình cũng rất có triển vọng.
Còn đẹp hơn rất nhiều so với những idol mạng chỉ biết khua môi múa mép tại buổi tiệc tối kia.
Cuộc họp còn chưa kết thúc, Bạch Thất đã gọi điện thoại tới.
“Em đang họp, có chuyện gì lát rồi nói”.
Nam Mẫn vừa định cúp máy, Bạch Lộc Dư đã nói quang quác: “Không có chuyện gì to tát cả, chỉ là muốn nói cho em biết một tiếng, đừng tức giận, vài ả chó cái vô liêm sỉ kia để anh tới xử lý, em đừng quan tâm tới nữa!”
Anh ta tức giận đùng đùng nói xong liền cúp máy.
Nam Mẫn không thể giải thích được, có chuyện gì lộn xộn vậy?
Cố Hoành cũng nhận được một cuộc điện thoại, nghe xong anh ta liền sa sầm mặt mày bước đến cùng Nam Mẫn thì thầm vài câu.
Nam Mẫn khẽ cau mày, cầm lấy máy tính bảng và chọn vài mục.
Cô lại lên hot search.
Ngay sau khi buổi tiệc tối từ thiện thời trang ‘0 Giờ’ tổ chức kết thúc thì gần như chiếm toàn bộ bảng hot search sáng nay, đều là người hâm mộ đang cuồng nhiệt kêu gọi cho thần tượng nhà mình, mà các vật phẩm đấu giá và khoản quyên góp cũng được công bố một cách minh bạch.
Chiếc vòng cổ làm bằng đá quý ngọc lục bảo Colombia của Nam Mẫn cũng được tìm kiếm nhiều cùng số tiền quyên góp trị giá hơn hai mươi triệu tệ vững vàng treo ở vị trí số một, và tên người quyên góp được ghi ở đó là ‘Cố Hoành’.
Vốn chỉ là một hoạt động giải trí của các nhân vật nổi tiếng, mọi người sôi nổi một hồi cũng không sao, buổi chiều độ nóng dần hạ nhiệt nhưng chẳng ngờ sóng trước chưa lặng sóng sau lại ập tới.
Vào buổi chiều, Nam Mẫn đột nhiên được một số người nổi tiếng trên mạng đưa lên hot search.
“Đây không phải là vài người nghệ sỹ tuyến mười tám tối qua nói xấu sau lưng tôi, sau đó bị tôi tạt rượu lên người rồi đuổi ra ngoài sao?”
Nam Mẫn nhìn những cái tên xa lạ kia cũng không có phản ứng, khi cô thấy ảnh chụp của họ thì mới mơ hồ nhớ lại một chút những người tô son chát phấn kia vẫn để lại một chút ấn tượng trong tâm trí cô.
“Chính là bọn họ”.
Cố Hoành đứng ở một bên với gương mặt nặng trĩu: “Có lẽ bọn họ vì tức giận nên mới đoàn kết lại để đối phó với cô.
Chuyện này là sơ suất của tôi, tôi sẽ xử lý ngay bây giờ, gỡ hot search xuống trước!”
Trong khi nói chuyện, Nam Mẫn đã lướt nhanh như gió qua bài viết mà bọn họ phê phán về cô, đều là từng đoạn văn nhỏ nối tiếp nhau.
Tuy nhiên bài văn này thoạt nhìn không có nền tảng văn hóa nào.
Trác Huyên người ta lúc đầu tốt xấu gì cũng còn có thể viết được vài câu thơ, diễn đạt xuất sắc miêu tả lại một cuộc tình, nhưng bọn họ thì hay rồi, lỗi ngôn ngữ chính tả sai một đống, dấu chấm than xuyên suốt bài, vừa nhìn đã biết môn ngữ văn là do giáo viên thể dục dạy.
“Người ta đều đã chỉ đích danh mắng nhiếc tôi rồi, nói tôi ỷ thế bắt nạt người khác, nếu lúc này anh cưỡng chế gỡ hot search, không phải là càng làm cho lời buộc tội này thêm xác thực sao?”
Nam Mẫn nhàn nhạt mở lời, ngăn cản Cố Hoành.
Giám đốc quản lý nghệ sĩ Ngải Luân bối rối nghe cuộc trò chuyện giữa họ, hỏi đầy nghi hoặc: “Nghệ sĩ tuyến mười tám là gì?”
Cố Hoành trừng mắt nhìn anh ta giải thích: “Anh tốt xấu gì cũng là người trong giới giải trí, tiếng lóng trên mạng còn không nhanh nhạy bằng tôi! Anh mở điện thoại tìm kiếm thử xem có nhận ra những idol trên mạng đó không?”
...