...
Dụ Lâm Hải lại khá bình tĩnh, kéo Hà Chiếu, nói với lễ tân: “Nếu hẹn trước thì lúc nào có thể gặp”.
Nhân viên lễ tân không chỉ bị cái đẹp hút hồn, mà còn bị giọng nói làm động lòng, bị giọng nói trầm thấp của người đàn ông trước mặt bào mòn đến nhũn chân, lại không nhịn được mở cửa sau cho anh: “Xin anh đợi chút, tôi hỏi giúp anh”.
Trợ lý hành chính lại gõ cửa văn phòng tổng giám đốc, bất chấp đến hỏi: “Tổng giám đốc Nam, anh Dụ dưới tầng nói muốn hẹn trước, hỏi cô lúc nào có thời gian”.
Phó tổng giám đốc Tưởng Phàm đang thảo luận chuyện kế hoạch với Nam Mẫn, thấy Nam Mẫn cau mày, lập tức nói với trợ lý hành chính: “Làm việc kiểu gì vậy, chuyện nhỏ như hẹn trước cũng không sắp xếp được?”
“Xin lỗi tổng giám đốc Nam”, trợ lý hành chính vội vàng cúi người xin lỗi, trong lòng thầm mắng chết cô em ruột chỉ biết gây chuyện của mình.
Nam Mẫn giãn lông mày, không hề nể tình nói: “Nói với anh ta, kiếp sau đi”.
Đã ly hôn rồi còn gặp làm gì.
Gặp chi bằng không gặp.
Gặp lại không bằng hoài niệm.
Vậy là Dụ Lâm Hải kiên nhẫn chờ đợi dưới tầng nhận được câu trả lời là “kiếp sau đi”.
Dụ Lâm Hải vốn chẳng có tính nhẫn nại gì, lập tức tối sầm mặt tại chỗ.
“Các người thật quá đáng!”, Hà Chiếu tức đến đập bàn.
Dụ Lâm hải lại tóm cổ áo của anh ta: “Chúng ta đi”.
Cũng chẳng phải anh phải gặp cô bằng được, không gặp thì thôi! Ai mà thèm? Ha.
Được biết Dụ Lâm Hải đã đi khỏi, Nam Mẫn khó hiểu thở nhẹ nhõm, nhưng lòng lại nặng trĩu.
Cô mở hình ảnh giám sát ở tầng một trên máy tính, nhìn khuôn mặt lạnh lùng tái xanh vì tức giận của Dụ Lâm Hải, khóe miệng cong lên tia chế nhạo: “Mình đúng là giỏi, có thể khiến anh ta tức đến mức này”.
Con cưng ông trời sống trên mây như Dụ Lâm Hải, sợ là lớn đến từng này vẫn chưa từng bị từ chối ngoài cửa, càng huống hồ là bị cô từ chối.
Ba năm qua, luôn là cô nhìn sắc mặt anh, hôm nay, cuối cùng đến lượt cô tỏ sắc mặt cho anh nhìn rồi.
Phù! Lại cảm thấy khá sướng.
Nam Mẫn nhìn bóng dáng Dụ Lâm Hải tức giận bỏ đi, trong lòng hừ một tiếng nói: “Ai cho anh cứ muốn ly hôn với tôi, lấy một con trà xanh, cho anh gánh chịu”.
Tuy Tưởng Phàm là tâm phúc của Nam Mẫn, nhưng không biết ba năm nay mất tích, Nam Mẫn đã đi đâu, thấy cảm xúc cô khác trước, còn lần đầu tiên mở hình ảnh giám sát ra xem, cũng phải nghi hoặc.
“Anh Dụ này, chắc không phải là Dụ Lâm Hải, tổng giám đốc tập đoàn Dụ thị ở thành phố Bắc chứ”.
Nam Mẫn ‘ừ’ nhẹ một tiếng.
Tưởng Phàm càng nghi hoặc: “Nam thị chúng ta và Dụ thị là quan hệ đối thủ cạnh tranh, tuy chỉ cách một con sông, nhưng nhiều năm nay không hợp tác gì, chưa từng qua lại, Dụ Lâm Hải đến làm gì?”
Qua ba năm, chuyện cô gả cho Dụ Lâm Hải, ngoại trừ năm người anh đó của cô thì không còn ai biết, ngay cả Tưởng Phàm cũng không biết.
Nam Mẫn cũng không muốn nói với anh ta, hơn nữa cô và Dụ Lâm Hải đã ly hôn, thì không cần phải nói.
“Không cần quan tâm anh ta”.
Nam Mẫn tắt hình ảnh giám sát, nghiêm túc trở lại: “Nói tiếp chuyện lúc nãy, kế hoạch có mấy chỗ tôi thấy không thích hợp, cần phải sửa…”
…
Dụ Lâm Hải ngồi trên xe quay về, sắc mặt sầm xì gần như có thể nhỏ nước.
Hôm nay bầu trời thành phố Nam không được trong xanh, mây đen giăng kín, khiến tâm trạng người ta càng u ám, Dụ Lâm Hải mở cửa kính cho thoáng khí, châm một điếu thuốc, giải tỏa tâm trạng bức bối.
Hà Chiếu cũng nén đầy một bụng tức tối, không vui: “Tổng giám đốc Dụ, cô cả nhà họ Nam đó thực sự là phu nhân sao? Không nhầm chứ.
Cô Nam đó cũng thật ngạo mạn, ngay cả anh cũng không coi ra gì, làm sao có thể là phu nhân chứ? Phu nhân là dịu dàng nhất, đặc biệt là trước mặt anh, ôn thuận như mèo con, mỗi lần anh xuất hiện, cô ấy liền tươi cười đi đến trước mặt anh…”
Không biết có phải nicotine lên đến đầu không, cùng với lời của Hà Chiếu, trước mắt Dụ Lâm Hải thấp thoáng nụ cười của Nam Mẫn, rạng rỡ tươi tắn như mặt trời, làm lóa mắt người khác.
Tàn lửa rơi trên đầu ngón tay anh, khẽ đau nhói khiến anh quay trở về hiện thực, bên tai vang lên tiếng ồn ào của trợ lý, Dụ Lâm Hải quát một tiếng: “Im miệng!”
Hà Chiếu cảm nhận được lửa giận ngút trời của ông chủ, lập tức biết điều im bặt.
Trong xe yên tĩnh như cái chết.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ bầu không khí bí bách.
Dụ Lâm Hải nhận điện, nặng nề nói: “A lô”.
Phía bên kia điện thoại vang lên giọng nói hào sảng vui vẻ: “Sao giọng ỉu xìu thế, xem ra công việc không thuận lợi rồi.
Sao thế, vợ cũ từ chối gặp cậu, hay là tát cậu một cái?”
Giọng điệu vui sướng trên nỗi khổ người khác khiến Dụ Lâm Hải rất muốn lôi người từ trong điện thoại ra đánh một trận.
Nhưng hiện giờ vẫn có việc nhờ người ta, anh nén giận nói: “Cậu hiểu bao nhiêu về Nam Mẫn?”
“Tôi không hiểu cô ấy.
Phải nói là tôi cũng chỉ biết giống như cậu, ngoài việc biết cô ấy là cô cả của nhà họ Nam, tổng giám đốc mới của tập đoàn Nam thị, còn lại cũng không biết”.
Phó Vực mặc chiếc áo mà Nam Mẫn đền cho anh ta, khác kiểu cùng kích cỡ, anh ta ngắm mình trong gương, giật khóe miệng: “Thêm một điều nữa, vợ cũ của cậu rất có con mắt”.
Dụ Lâm Hải tưởng rằng anh ta đang chỉ việc Nam Mẫn giả cho anh, không biết tại sao trong lòng vui hơn, ho nhẹ một tiếng: “Cậu… giúp tôi điều tra đi”.
“Điều tra ai? Nam Mẫn?”
Phó Vực nghe thấy một tiếng “ừm” ở đầu bên kia, anh ta phì cười: “Tôi nói người anh em này, là chiến hữu và anh em nhiều năm, tôi không thể không nhắc nhở cậu một câu, bất kể Nam Mẫn có thân phận gì, cậu và cô ấy đã ly hôn, ly hôn có nghĩa là kết thúc một đoạn duyên phận, bắt đầu một đoạn duyên phận mới.
Hơn nữa, chẳng phải cậu sắp lại kết hôn rồi ư, còn nhớ đến vợ cũ làm gì.
Một người trông hai núi, đó là thất đức”.
Dụ Lâm Hải nghe những lời chẳng mấy lọt tai, khuôn mặt như mặt trời quang đãng vừa nãy lại biến thành u ám mây đen, “bốp” một tiếng tắt máy.
Tuy tên nhóc Phó Vực nói khó nghe, nhưng anh ta cũng nhắc nhở anh.
Bất kể cô ấy là Lộ Nam Mẫn hay là Nam Mẫn, họ cũng đã ly hôn, trở thành quá khứ của nhau, không cần phải đeo bám nữa, người anh yêu là Trác Huyên, người muốn sống chung cả đời cũng chỉ có một mình Trác Huyên.
...