Chương 618


...

Chương 620

Bạch Lộc Dư ngước mắt lên: “Lần này lại làm sao nữa? Con bé bảo anh tìm định vị của Phó Vực, đừng có nói là đi tìm Phó Vực nha? Chuyện gì thế? Tình đầu của con bé hả, bỏ nhà theo trai hả?”

Anh ta dứt câu nào, mặt Tô Duệ lại đen đi một chút, nghe tới chữ “bỏ nhà” thì anh ta bỗng nhiên đứng bật dậy.

Bạch Lộc Dư giật mình hoảng hốt, ôm chặt lấy gối đệm, trốn vào góc sô pha, mặt hết sức hoảng sợ nhìn Tô Duệ: “Anh Duệ?”.

Tô Duệ đanh mặt: “Con bé chết tiệt đó đến tìm em từ lúc nào? Tại sao bây giờ em mới sang đây?”

Trách em?

Bạch Lộc Dư oán thầm trong lòng, ấm ức thút thít đáp: “Đừng nhắc nữa, con bé đến rất sớm, sau khi cho em ăn hạt dẻ cười thì em cứ cười mãi không ngừng. Sau khi tìm được tung tích Phó Vực thì con bé trốn mất, nói cái gì mà hạt dẻ đó quá hạn rồi, chỉ cần em ngủ một giấc thức dậy là khỏi, lại kêu người đánh em ngất xỉu… Nhưng khi em tỉnh dậy vẫn còn cười, em biết mình đã trúng kế con bé rồi nên mới sang đây tìm mọi người đấy”.

Nói xong, Tô Duệ và Nam Mẫn cùng trừng mắt nhìn anh ta, trăm miệng một lời: “Cầm tinh con heo hả?”

Bạch Lộc Dư: “…”

Tô Duệ cảm nhận được một luồng khí nóng từ đan điền vụt thẳng lên đỉnh đầu, lạnh lùng nói: “Ranh con Phó Vực đó đang ở đâu?”

Bạch Lộc Dư trả lời đâu ta đấy: “Thành phố Bắc”.

Ánh mắt Tô Duệ bỗng chốc tối sầm xuống.

Phó Vực đang ngủ say ở dinh thự nhà họ Dụ.

Lẽ ra anh ta định mặt dày mày dạn chiếm lấy chiếc giường khổng lồ ở phòng ngủ chính, cảm nhận bầu không khí nơi Nam Mẫn từng ngủ, nhưng lại sợ Dụ Lâm Hải ghê gớm kia ném anh ta ra đường lúc nửa đêm.

Dù sao, với tình nghĩa anh em bằng nhựa của bọn họ thì chuyện điên rồ gì cũng làm ra được.

Cậu ấm nhà họ Phó phải tự hạ thấp cái tôi của mình để ngủ lại phòng dành cho khách một đêm.

Lâu rồi không tới thành phố Bắc, so với sự bận rộn của Dụ Lâm Hải thì anh ta hết sức nhàn tản, mặt trời lên cao mới thức dậy, chậm rì rì ăn sáng ở giờ trưa, đang suy nghĩ xem nên hẹn vài người ra câu cá, hay là đi đánh bóng đây…

Anh ta bắt chéo chân, ăn ngụm cháo hết sức ngon lành, ngâm nga đầy vui vẻ và thích thú.

Thì quản gia tới báo: “Thưa cậu, bên ngoài có cô bé nói muốn tìm cậu”.

“Cô bé?”

Cung phản xạ của Phó Vực vẫn chưa kịp hoạt động, anh ta nhớ là mấy cô bạn gái cũ một khi đã chia tay thì sẽ không bao giờ gặp lại nữa, làm gì có ai còn vương vấn tơ tình với anh ta đâu mà?

Nghĩ thế nào cũng không ra, anh ta nghiêng đầu xem thử thì trông thấy Tô Âm đang đứng trước cổng lớn, đeo chiếc túi vịt vàng cười tủm tỉm nhìn mình, còn cất giọng trong trẻo gọi anh ta một tiếng: “Anh Phát Tài!”

“Phụt!”, cháo trong miệng Phó Vực bị phun ra sạch sẽ.

“Ai da, anh Phát Tài!”

...