Chương 702


...

Chương 704

Biết Dụ Gia Hàng là người không biết nói dối, rất dễ lộ nên mới để lại đường lui, gọi Dụ Trạch Vũ đến đây.

“Được rồi, hết chuyện của em rồi, về chơi bóng của em đi”.

Dụ Lâm Hải cầm điện thoại, không thèm ngẩng đầu lên nói: “Đi cửa sau nhé, cẩn thận một chút”.

Dụ Trạch Vũ: “…”

Đúng là qua cầu rút ván mà, ăn cháo đá bát mà, không ngờ cậu ấy chỉ là một công cụ cho anh mình sử dụng mà thôi.

Dụ Trạch Vũ ngồi đó không chịu nhúc nhích, di động đột nhiên reo lên ting ting hai tiếng, lôi ra xem, là Dụ Lâm Hải chuyển tiền cho cậu, trong lòng lập tức nở hoas.

“Cảm ơn anh! Em cút đây!”

Không có tiền thì không chịu nhích mông, Dụ Trạch Vũ lập tức vui sướng chạy đi như điên.

Quyền Dạ Khiên ngồi đối diện xem màn kịch này từ đầu đến cuối, rõ đến từng chi tiết một, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm Dụ Lâm Hải, híp lại.

Buộc lòng phải thừa nhận, thằng nhãi này ranh ma thật.

Quả nhiên đã làm kinh doanh thì chẳng có người nào đơn giản, không gian manh không phải người làm ăn, tất cả đều là những con cáo già âm hiểm xảo trá.

“Tôi bảo này”, Quyền Dạ Khiên lạnh giọng lên tiếng: “Vẫn còn đang ở trước mặt tôi mà anh đã tính kế em gái tôi như thế, cảm thấy là trước bị trùm bao tải đánh chưa đủ mạnh phải không?”

Dụ Lâm Hải ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực nhìn Quyền Dạ Khiên.

“Tôi thật sự muốn theo đuổi lại Nam Mẫn, dù phải trả bất kỳ giá nào, dù không từ mọi thủ đoạn, tôi cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng anh yên tâm, tôi có tổn thương chính bản thân mình cũng sẽ không tổn thương đến cô ấy”.

Dụ Lâm Hải nói: “Anh theo đuổi Lạc Ưu của anh, tôi theo đuổi Nam Mẫn của tôi. Chỉ cần anh không cố tình ngăn cản, tôi sẽ giúp anh ôm người đẹp về, anh thấy sao?”

Đối mặt với lời mời liên minh của Dụ Lâm Hải, Quyền Dạ Khiên hết sức khinh thường.

Khóe miệng anh ta nhếch lên: “Anh nghĩ rằng tôi muốn theo đuổi một cô gái mà lại không thể làm được ư?”

“Một cô gái bình thường thì chắc là được, nhưng Lạc Ưu lại không phải là cô gái bình thường”.

Dụ Lâm Hải nói: “Anh thích cô ấy, tôi nghĩ chắc anh cũng đã điều tra về cô ấy rồi. Nhưng anh hiểu biết về cô ấy bao nhiêu, biết tính cách của cô ấy là như thế nào không? Ít nhiều gì tôi và Lạc Ưu cũng là chiến hữu với nhau nhiều năm, cùng ăn cùng nằm với nhau, cô ấy có sở thích gì, thói quen gì tôi biết khá rõ”.

Ánh mắt Quyền Dạ Khiên bỗng chốc tối sầm, đáy mắt đầy lạnh lẽo sắc bén.

Cùng ăn cùng nằm…

Sao tự dưng lại muốn giết người thế nhỉ?



Cúp điện thoại xong, Nam Mẫn nhìn Dụ Gia Hàng đang thấp thỏm không yên, cô nhíu mày lại thật chặt.

Thằng nhóc này, rốt cuộc trong lòng đang âm mưu cái gì thế?

Dụ Gia Hàng vỗ ngực bôm bốp, nói: “Làm em sợ muốn chết, may là chị dâu không nói cho Trạch Vũ biết em ở đây, nếu không với cái miệng rộng của thằng nhóc đó, chắc cả nhà ai cũng biết mất. Em mới từ dưới quê lên, chẳng mấy khi được thoải mái vài hôm, chưa muốn về nhà sớm như vậy”.

...