...
Anh đã hoàn toàn không rõ danh sách bạn bè rốt cuộc là có tình hình gì, sao mà loại người nào cũng có, còn đều là đàn ông, dù là thân thích nhưng cũng không thể có nhiều anh họ như vậy chứ?
Dụ Lâm Hải mặt trầm như nước, con ngươi đen thui sâu không thấy đáy, ngấm ngầm chịu đựng, anh mở miệng nói: “Tôi dẫn em đi”.
“Anh muốn dẫn cô ấy đi?”, Quyền Dạ Khiên lặp lại một lần nữa lời của Dụ Lâm Hải, giống như nghe thấy chuyện hoang đường: “Anh là cái thá gì, có thân phận gì mà muốn mang em gái tôi đi?”
Anh ta quay đầu nói với Hạ Thâm và Bạch Lộc Dư: “Xem ra hôm nay không thấy máu là không được rồi, có người tới cửa tìm đánh, không trừng trị thì sao có thể được.
Các cậu đưa Tiểu Lục trốn xa một chút, đừng để máu đổ trên người”.
Dụ Lâm Hải không thèm để ý tới uy hiếp của Quyền Dạ Khiên, chỉ nhìn thấy Nam Mẫn kẹt giữa hai người đàn ông, tròng mắt cực giống giếng cạn trong đêm tối.
“Em có đi theo tôi hay không?”
Nam Mẫn đứng không vững, lười biếng dựa vào vai Hạ Thâm, giọng mỉa mai cười nói: “Anh là gì của tôi chứ? Tại sao tôi phải đi cùng anh?”
Tâm tình Dụ Lâm Hải vốn không vui, bởi vì lời của Nam Mẫn, trong nháy mắt rơi xuống đáy vực.
Cô lại hỏi anh là gì của cô?
Anh cắn chặt hàm răng, gân xanh trên trán nhảy không ngừng, hồi lâu mới ổn định lại tinh thần: “Tôi cũng muốn biết, tôi ở trong lòng Nam Mẫn em rốt cuộc là người thế nào?”
Nghe ra giọng khản đặc và vết thương lòng trong tiếng nói của anh, ba anh trai cũng ngơ ngác.
Sao mà lại nhìn giống như bị bỏ rơi vậy?
Nam Mẫn bật cười, trong giọng điệu say rượu tràn đầy mỉa mai: “Còn có thể là gì, chồng trước đó.
Người anh yêu sâu đậm không phải tới tìm anh sao, anh qua mà chơi với cô ta, qua quấy rầy tôi làm gì? Muốn chơi song điệp phi phi sao?”
Lời này vừa nói ra, ba ông anh trợn tròn mắt nhìn sang Dụ Lâm Hải, thằng nhóc này lại còn có sở thích như vậy?
Anh Dụ bị cho là như vậy, mặt đen lại ngay tại chỗ.
Cơn giận dữ cuồn cuộn trong lồng ngực anh, nhưng không có chỗ nào phát tiết, anh lại cảm thấy cô chọc anh có lẽ là vì ghen, cũng có thể vì còn quan tâm, hai loại cảm giác này đụng vào nhau, phẫn nộ cũng bất giác tan hết.
“Tôi không biết Trác Huyên sẽ đến”.
Dụ Lâm Hải mở miệng giải thích với Nam Mẫn: “Lời nên nói tôi cũng đã nói với cô ta rồi, sau này cô ta sẽ không xuất hiện quấy rầy cuộc sống của chúng ta nữa…”
Lời anh còn chưa dứt thì nhìn thấy Nam Mẫn nâng cánh tay lên, vẽ một chữ “X” trước người.
“Anh là anh, tôi là tôi, không có chúng ta”.
Nam Mẫn lạnh lùng mở miệng, nhìn mặt Dụ Lâm Hải, cô cong môi giễu cợt: “Anh đã có lời hứa trọn đời với cô ta, đổi ý như vậy có thích hợp không? Tôi cảm thấy hai người khá xứng đôi đấy, một người da mặt dày, một người không biết xấu hổ, ở bên nhau tránh gây họa cho nhân gian”.
Sắc mặt Dụ Lâm Hải trầm đến mức sắp vắt ra nước: “Nhỏ Mẫn…”
Anh vừa tiến lên trước một bước liền bị Quyền Dạ Khiên chặn lại: “Tránh xa em gái tôi một chút, nhỏ Mẫn là tên để anh gọi à?”
Dụ Lâm Hải không thèm để ý đến anh ta, mặt không biểu cảm đi về phía trước, không có kiêng kỵ gì đụng vào người Quyền Dạ Khiên, mắt thấy hai người sắp đánh nhau, Nam Mẫn đúng lúc tiến lên nhảy lên vai Quyền Dạ Khiên, ghé tai anh ta nhỏ tiếng nói: “Anh hai, anh đồng ý với em, đừng động vào anh ta”.
Quyền Dạ Khiên theo bản năng lấy tay đỡ em gái, sợ cô rơi xuống, anh ta nghiêng đầu tức giận nói: “Anh thấy dáng vẻ này của hắn thì tức giận thôi, bản thân hắn tự muốn đánh, anh không thể chiều hắn sao?”
“Vậy cũng không được”.
Nam Mẫn đã uống nhiều rượu, bây giờ dù không tỉnh táo lắm, nhưng thái độ cũng rất kiên quyết: “Mệt quá, đưa em về đi, em không muốn gặp người này nữa”.
Quyền Dạ Khiên nén cơn giận muốn đánh Dụ Lâm Hải, nhưng chuyện anh ta đồng ý với em gái thì phải làm, người khác thì anh ta không sợ, nhưng cô mèo hoang nhỏ này tính nguyên tắc rất mạnh, hôm nay nếu anh ta liều mạng ra tay, ngày mai cô tỉnh lại rồi, e rằng sẽ tìm anh tính sổ.
Ba ông anh cũng lười so đo với Dụ Lâm Hải, bọn họ dắt Nam Mẫn ra khỏi phòng VIP, Dụ Lâm Hải nhìn bóng dáng cô và ba người đàn ông rời đi, bên ngoài con người bao trùm một tầng sương mù dày đặc, bên trong là khe núi sâu không thấy đáy.
Đương nhiên anh không yên tâm Nam Mẫn cứ đi theo người đàn ông khác như vậy, anh cắn răng đi theo phía sau.
Nam Mẫn uống rượu say đi không vững, đi trên đường ngã trái ngã phải, bước chân tập tễnh giống như đánh túy quyền, lắc bên trái lắc bên phải, mắt thấy cô sắp ngã xuống.
Hạ Thâm nhanh tay lẹ mắt đỡ cô, bất đắc dĩ khẽ thở dài: “Con mèo say này, đừng cậy mạnh.
Đi lên, anh cõng em”.
Anh ta vừa cúi thấp người, còn không chờ Nam Mẫn leo lên, đối diện liền có một đám người hùng hổ, mấy doanh nhân bụng phệ đi theo sau một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp, trong lúc lơ đãng Hạ Thâm ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người đan vào nhau.
Cơ thể Hạ Thâm khẽ cứng lại, mà bước chân của Thư Anh cũng dừng lại ở nơi đó, lúc thấy Nam Mẫn ở sau lưng anh ta, đôi mắt đẹp lập tức bị đóng băng.
...