Chương 908


...

Chương 910

Ánh sáng trên mặt Thẩm Lưu Thư biến mất: “Thằng bé này, con nói linh tinh cái gì thế?”

“Thế thì ông nói những lời đó vì lý do gì?”

Dụ Lâm Hải hơi buồn cười nhìn ông ta: “Thích diễn mà tìm không thấy sân khấu, hay là không tìm được bạn diễn? Tình nhân của ông không chịu hợp tác thì ông lại muốn chạy về tìm vợ hả?”

“Con nhất định phải ăn nói cái kiểu đó với bố hả?”

Mặt Thẩm Lưu Thư lộ vẻ giận dữ, giọng nói cũng trầm xuống: “Bố cứ tưởng con là người hiểu lòng bố nhất. Con cũng muốn tái hợp với Nam Mẫn? Nếu như con làm được, thì tại sao bố lại không cơ chứ?”

“Ông mang mình ra so với tôi hả? Ông lấy tư cách gì so sánh với tôi?”

Dụ Lâm Hải đặt mạnh chén trà xuống bàn cái “bốp”, âm thanh trong trẻo vang lên: “Ông với mẹ tôi có thể giống tôi với Nam Mẫn ư?”

“Có gì khác nhau đâu?”

Thẩm Lưu Thư nhìn Dụ Lâm Hải, ánh mắt tối sầm: “Con trai à, do bản thân con không chịu thừa nhận, bố con mình đều giống nhau. Con rất giống bố”.

Như một con dao sắc lạnh đâm thẳng vào tim, Dụ Lâm Hải trở nên lạnh lẽo, sắc mặt cũng trắng bệch.

Rất lâu sau đó anh mới nở nụ cười lạnh.

“Ông nói rất đúng, trên người tôi có dòng máu của ông, lạnh lùng như ông, bạc tình như ông, mắt mù cũng giống ông nốt. Vì một người phụ nữ không ra gì mà tổn thương đến người thật lòng yêu mình”.

Dụ Lâm Hải bỗng nhiên ngước mắt, đôi mắt tối đen nhìn về phía Thẩm Lưu Thư.

“Nhưng trong người tôi cũng có dòng máu của mẹ, bà đã cho tôi biết cách trở thành một con người mà không phải loại súc sinh. Sai lầm phạm phải tôi sẽ chịu trách nhiệm, tôi cũng không có mặt dày mày dạn như ông!”

Anh đặt chén trà xuống, đứng dậy muốn đi.

Thẩm Lưu Thư ở sau lưng anh nói: “Không cần biết con có đồng ý hay không, bố cũng sẽ theo đuổi Phượng Kiều”.

“Tùy”.

Dụ Lâm Hải không thèm quay đầu lại, khóe miệng là nụ cười mỉa mai: “Ông có bản lãnh thì cứ việc làm, nếu như mẹ tôi đồng ý thì tôi sẽ đổi thành họ của ông”.

Ra khỏi quán trà, Dụ Lâm Hải chỉ thấy tim mình như đang hứng gió, khiến tay chân mạch máu trong người anh đều đông cứng lại.

Anh lẻ loi một mình, cô đơn lẻ bóng đi về phía trước, miệng ngậm điếu thuốc, tay chân chẳng còn chút sức nào, chậm rãi di chuyển.

Trên đường không một bóng người, trống rỗng.

Di động đột ngột reo lên giữa màn đêm yên tĩnh, anh bất giác nhấn mở lên, là tin nhắn của Nam Mẫn.

“Lúc nãy đang bơi, bây giờ mới nhìn thấy”.

“Đã nhận”.

Hai tin nhắn! Cô trả lời lại tận hai tin nhắn!

Chỉ hai tin nhắn ngắn ngủi thôi đã như dòng nước ấm rót thẳng vào trái tim đang đóng băng, chảy khắp tứ chi bách hải, xuôi dọc toàn thân, cơ thể lạnh băng cứng ngắc cũng một lần nữa sống lại.

...