...
Anh ta trở lại rồi! Vẫn ở bên người phụ nữ kia!
“Cô Thư Anh, sao vậy?”
Ông chủ bên cạnh thấy Thư Anh dừng lại thì ân cần hỏi thăm, Thư Anh kéo lại khuôn mặt cứng ngắc, nặn ra một nụ cười châm biếm nói “Không sao”, sau đó đuổi theo bước chân của bọn họ, tiếp tục đi về phía trước, lần này ánh mắt cô ta không nhìn Hạ Thâm nữa.
Trong rất nhiều ông chủ còn có một khuôn mặt quen thuộc, là ông tổng Lý Long Thăng của truyền thông Tinh Vực, Thư Anh chính là nghệ sĩ của công ty ông ta.
Lý Long Thăng không giải quyết được Dụ Thị, cũng không giải quyết được Nam Mẫn, chỉ có thể nói chuyện hợp tác với nhà khác, còn dẫn các hoa đán nổi tiếng hiện giờ ra tiếp rượu, đang cười nói thì nhìn thấy Dụ Lâm Hải và Nam Mẫn, gương mặt già nua “lộp bộp” méo xệ.
Nhưng Dụ Lâm Hải cũng không chú ý đến người khác, anh đều dồn hết tâm trí trên người Nam Mẫn.
Mắt thấy Nam Mẫn sắp bò lên lưng Hạ Thâm, quả thực anh không nhịn được, sải bước về phía trước, cầm tay Nam Mẫn, người hạ thấp, vác cô lên vai.
“Này, làm gì đấy? Thả người xuống cho tôi!”
Quyền Dạ Khiên trừng mắt.
Dụ Lâm Hải cũng không quan tâm, vác Nam Mẫn ra ngoài, Quyền Dạ Khiên đang muốn đuổi theo thì bị Bạch Lộc Dư ngăn cản: “Được rồi, đừng đuổi nữa, hắn muốn đi thì cứ để hắn đi.
Anh không nhìn ra sao, hai người này làm mình làm mẩy, để hắn dỗ chút đi, không chừng tâm tình Tiểu Lục có thể tốt hơn chút”.
“Vậy cứ để hắn mang Tiểu Lục đi như vậy? Hắn sàm sỡ cô ấy thì sao? Bắt nạt cô ấy thì sao?”
Quyền Dạ Khiên nói gì cũng không yên tâm, giận dữ đuổi theo.
Bạch Lộc Dư bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ hai người đều đã ly dị, nếu Dụ Lâm muốn lợi dụng Nam Mẫn thì đã lợi dụng từ lâu rồi.
Hơn nữa đều là tuấn nam mỹ nữ, cũng không ai mất mát gì, không chắc ai lợi dụng ai.
Hạ Thâm thì chậm rãi đứng thẳng người, mắt thấy Thư Anh bước đi từng bước, tiếng thẳng về phía chỗ anh ta, ngay cả nhìn cũng không nhìn, giống như từ trước đến nay chưa từng quen biết người như anh.
Cho đến khi người bước vào phòng VIP, cửa đóng lại, lúc này biến mất trong tầm mắt.
Bạch Lộc Dư đưa tay quơ quơ trước mắt Hạ Thâm: “Anh ba, nhìn cái gì thế? Mỹ nữ vừa nãy kia là ảnh hậu Thư Anh, đều là người trong giới, anh quen không?”
“Quen, rất quen”.
Hạ Thâm nói một câu đầy sâu xa, anh ta hồi phục tinh thần hỏi Bạch Lộc Dư: “Vừa rồi ông chủ đứng bên cạnh giám đốc Lý truyền thông Tinh Vực kia là ai, cậu biết không?”
“Không quen lắm”, Bạch Lộc Dư thấy dáng vẻ của Hạ Thâm cực kỳ quan tâm, lập tức hiểu ý: “Em cho người kiểm tra”.
Hạ Thâm gật đầu, vẫn không yên lòng quay đầu nhìn một cái, lúc này mới rời đi.
Khi đến cửa Túy Kim Triều, anh ta nhìn thấy Quyền Dạ Khiên tức đến giậm chân.
“Thế nào, không đuổi kịp”.
Tóc đuôi sam sau gáy Quyền Dạ Khiên tức đến vểnh lên, anh ta mắng: “Thằng nhãi họ Dụ kia quá nham hiểm, gọi nhiều xe như vậy, vây đến mức nước chảy không lọt, cũng không biết hắn mang Tiểu Lục ngồi trên chiếc xe nào”.
Lúc này, xe của Dụ Lâm Hải đã biến mất trên đường ngõ, ẩn náu trong bóng đêm.
Nam Mẫn bị anh khiêng trên đường, lúc này dạ dày cô như muốn sôi trào, xe mới vừa lăn bánh, cô bị chấn động dữ dội, không nhịn được liền nôn về phía Dụ Tấn Văn: “Ọe”.
Dụ Lâm Hải: “…”
Nam Mẫn cũng không hề giữ mình, tạm coi Dụ Lâm Hải là thùng rác, ói bằng sạch về phía anh.
Lúc này trong đầu anh Dụ chỉ có một ý tưởng: Tại sao anh phải gọi một con quỷ say lên?
Nhưng người là anh đích thân tìm tới, cũng là anh đích thân vác lên xe, có thể trách được ai đây?
Đây gọi là tạo nghiệp không thể sống.
Nhưng đối với một người sạch sẽ thì quả thực không chịu nổi…
Dụ Lâm Hải nhẫn nhịn kích động ném người phụ nữ đang ở trong ngực ra ngoài, trầm giọng căn dặn Hà Chiếu: “Tìm một khách sạn gần đây”.
truyenapp
Hà Chiếu làm việc tương đối đáng tin, lập tức tìm một khách sạn năm sao gần đây, còn đặc biệt đặt một chiếc giường lớn, giống như bà mối ngày xưa lòng tràn đầy vui sướng đưa anh Dụ và vợ cũ vào phòng.
Lúc đóng cửa lại, anh có một loại kích động muốn khóc: Cuối cùng đã chịu đựng đến bước này!
Nội tâm Dụ Lâm Hải ngược lại không phong phú như trợ lý của mình, sau khi vào cửa, anh ôm Nam Mẫn vào nhà vệ sinh đầu tiên, cởi quần ảo dơ bẩn trên người mình xuống, nhảy vọt vào tắm.
Lúc quay đầu liền nhìn thấy Nam Mẫn híp mắt, giống như không chịu nổi sự bẩn thỉu của mình, cô cở nút áo sơ mi, cổ áo mở rộng, lộ ra áo lót màu trắng bên trong, trên người còn bị hơi nóng làm ướt một mảng, cả người da trắng hồng căng mướt, thật là kiều diễm.
Dụ Lâm Hải bỗng nhiên cứng đờ, ánh mắt sâu hơn.
Nếu như nói sau khi vào cửa anh còn không muốn làm gì, nhưng nhìn thấy hình ảnh này, nếu không làm gì nữa thì anh không phải người đàn ông bình thường.
“Nóng quá…”
Nam Mẫn đã uống rượu nên nhiệt độ vốn đã cao, cô mơ màng cảm thấy nóng, chỉ coi như trong nhà mình, cô kéo cổ áo muốn cởi ra, cũng không biết quấn áo lấy đâu nhiều cúc như vậy, cởi mãi vẫn chưa cởi xong, phiền chết!
...