Chương 35: Tìm Hiểu Về Em


...

Mở máy tính lên một lần nữa, anh gõ tên “Nam Mẫn”, sau đó ngón tay lại gõ lạch cạch lên bàn phím, ánh mắt sâu thẳm, vẻ mặt kiên quyết không nói nên lời.

Phó Vực không chịu giúp anh, thì anh tự điều tra!
Anh phải biết được rốt cuộc tại sao ba năm trước cô lại biến thành y tá đến bên cạnh, không tiếc che giấu thân phận gả cho anh!
Vì sao mà một nàng công chúa giàu có đầy kiêu hãnh như cô, lại sẵn lòng làm người vợ trên danh nghĩa hết sức ngoan ngoãn hiền lành của anh?
Trợ lý tổng giám đốc Cố Hoành đang dùng máy tính xử lý công việc trên xe thì bỗng nhiên nó phát ra cảnh báo nguy hiểm, anh ta nhấn vài cái rồi báo cáo cho Nam Mẫn: “Tổng giám đốc, có người đang muốn tấn công vào hồ sơ lý lịch của cô”.

Nam Mẫn đẩy Phó Vực ra, nhận lấy máy tính trong tay Cố Hoành, gõ vài cái trên bàn phím quả nhiên có người đang theo dõi cô.

Vẻ mặt cô trở nên nặng nề, mười ngón tay lướt trên bàn phím, một chuỗi mã hóa xuất hiện trên màn hình, tốc độ nhanh đến mức con người ta không thể theo kịp.

Phó Vực ngồi bên cạnh xem mà lóa hết cả mắt, vẻ mặt đầy khiếp sợ.

Anh ta biết bên cạnh Nam Mẫn có một hacker rất giỏi, lại không thể ngờ được rằng cao thủ đó chính là cô!
Từ khi Dụ Lâm Hải xuất ngũ chuyển nghề đến nay đã được bảy, tám năm, lâu rồi không sử dụng kỹ thuật truy tìm dấu vết của hacker nên anh hơi gượng tay.

Khó lắm mới tìm lại cảm giác quen thuộc, tốc độ của anh cũng nhanh hơn một chút.


Mấy năm nay anh chưa từng đích thân điều tra người nào, anh muốn tìm ai thì Hà Chiếu cũng sẽ thay anh làm việc đó, nhưng tên đó quá vô dụng, lại để Nam Mẫn dùng cái tên “Lộ Nam Mẫn” giả dối đó ở bên anh suốt ba năm!
Anh thật sự muốn gõ nát cái đầu chó của Hà Chiếu!
May là Nam Mẫn, nếu là gián điệp thương mại nào đó thì phải làm sao?
Nhưng đích thân đi tìm rồi anh mới biết mình trách lầm Hà Chiếu, thông tin về Nam Mẫn đã bị mã hóa với mật độ cao, hacker bình thường hoàn toàn không thể phá giải được.

Dụ Lâm Hải từng được huấn luyện chuyên nghiệp trong quân đội, nhưng anh am hiểu bắn tỉa chứ không phải là truy tìm dấu vết, người giỏi về khoản này chính là Phó Vực, nhưng tên đó lại không chịu giúp anh, bây giờ còn muốn đào góc tường nhà anh!
Nghĩ tới việc này, trong lòng anh lại dâng lên cảm giác bực bội phiền chán, rất muốn nổ tung!
Nhấn vào nút enter, mắt thấy thông tin của Nam Mẫn chuẩn bị xuất hiện, Dụ Lâm Hải hít một hơi thật sâu, nhấc chén trà lên hớp một ngụm, chuẩn bị tinh thần để hiểu thêm về người “vợ cũ” của mình.

Thế nhưng khi thông tin sắp xuất hiện thì trang web đột nhiên mắc kẹt.

Ánh mắt Dụ Lâm Hải chợt lóe, nhấn chuột, giao diện hình ảnh sắp hiện ra lại chợt xuất hiện một đống mã hóa, sau đó máy tính phát ra tiếng “ting ting ting”, đối phương chẳng những gạt bỏ yêu cầu xem tài liệu mà còn tấn công về phía anh!
Sắc mặt anh chợt thay đổi, chén trà đặt mạnh xuống bàn, tay nhanh chóng gõ lạch cạch trên bàn phím, chính thức chiến đấu với đối phương.

Nhưng kỹ thuật hack của đối phương thuần thục hơn anh rất nhiều, những chuỗi mã hóa xuất hiện trước mặt anh, như cơn sóng thần ập tới và tụ lại một chỗ, cuối cùng tạo thành hình ảnh, đó là hình cái tay với ngón giữa dựng thẳng.

Sau khi ngón giữa biến mất thì màn hình lại xuất hiện thêm một từ tiếng Anh: Loser!
Sắc mặt Dụ Lâm Hải tối sầm, khép máy tính lại cái “bộp”!
Nam Mẫn nhìn màn hình, khóe môi khinh thường nhếch lên.

Cô nhìn hồ sơ lý lịch đã được nâng cấp mã hóa, mười ngón tay thư giãn một chút, đoán chắc giờ này đối thủ đang tức đến điên đầu là cô lại vui sướng: “Đấu với tôi hả, kiếp sau đi”.

Phó Vực ngồi một bên xem mà choáng váng.

Khoảnh khắc Nam Mẫn bắt đầu mở máy tính lên thao tác, anh ta đã biết cô là cao thủ, nhưng không ngờ trình độ của cô lại cao đến mức này, quả thật có thể dùng từ “trâu bò” để hình dung!
Hồ sơ lý lịch của cô đã trải qua AES (tiêu chuẩn mã hóa cao cấp), muốn phá giải cũng không dễ dàng chút nào, khi đối phương đang phá giải thì cô chẳng những mã hóa lại hồ sơ của mình, còn bỏ thêm thiết bị truy lùng dấu vết NSA trên nền tảng AES, trực tiếp ném vào hang ổ đối phương!
Còn giơ ngón giữa với người ta, chửi người ta là loser, đúng là khiêu khích trắng trợn, vừa hung dữ vừa ngông cuồng.

Có thể thấy, cô đã dồn hết mọi bực tức của mình lên đầu loser kia.


Nam Mẫn khép máy tính lại, tiện thể đẩy cằm Phó Vực lên: “Có cần phải ngạc nhiên đến thế không, cậu ấm nhà họ Phó cũng là hacker mà? Tôi nghĩ anh đã thấy rất nhiều cảnh tượng như thế rồi mới đúng”.

Phó Vực nuốt một ngụm nước miếng, mím môi.

“Đúng là gặp nhiều rồi, nhưng không biết trong giới hacker còn có một người đẹp như cô cả nhà họ Nam, hình ảnh lúc nãy đúng là cảnh đẹp ý vui”.

Khi Nam Mẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, một chuỗi mã hóa xanh biếc như những khúc nhạc phát ra từ đầu ngón tay cô, khi đó cô hết sức bình thản, dáng vẻ bày mưu tính kế đó trông hệt như một hiệp nữ thời cổ đại, khuynh quốc khuynh thành, vốn tưởng cô chỉ là một người rất đẹp, không ngờ còn là một người sát thủ đẳng cấp.

Đúng là… Cảnh tượng đẹp đến mức anh ta không dám nhìn.

Nam Mẫn thản nhiên nhận lấy lời khen ngợi của Phó Vực, lại liếc nhìn anh ta: “Kiến thức hạn hẹp, trên đời có rất nhiều người đẹp xuất sắc, sau này anh sẽ gặp được nhiều hơn”.

“Không cần nhiều, có một mình cô là đủ rồi”.

Phó Vực cười nịnh nọt, còn tròn mắt nhìn cô.

Nam Mẫn nhận lấy nước Cố Hoành đưa tới uống một ngụm, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Phó Vực: “Chừng mực một tí đi, cứ thế này thì ngấy lắm”.

Phó Vực lập tức xụ mặt, anh ta hào hoa phong nhã, còn chưa tới tuổi trung niên thì lấy đâu ra mỡ mà ngấy?
Hôm nay trúng quá nhiều phi đao từ Nam Mẫn, cậu ấm nhà họ Phó luôn là người có thù tất báo nên ném lại cho cô một đao: “Bây giờ, chắc Lâm Hải đang ngồi trước mặt màn hình máy tính nghi ngờ cuộc đời, tôi cảm thấy cực kỳ thương cảm người anh em của mình”.


Tim Nam Mẫn chợt nhảy dựng, mày nhíu mày: “Anh nói ai?”
“Lâm Hải.

Dụ Lâm Hải.

Chồng cũ của cô”.

Ba câu của Phó Vực nghe như được lồng nhạc của Hoàn Châu Cách Cách vào, âm thanh “tèn ten tén” tạo thành hiệu ứng đánh thẳng vào lòng cô.

“Trước đó cậu ta bảo tôi điều tra cô, tôi không đồng ý, chắc là cậu ấy tự làm rồi”.

Nam Mẫn không dám tin hỏi: “Anh nói cái người kỹ năng gà mờ đó chính là Dụ Lâm Hải ấy hả?”
Phó Vực không nhịn được “phụt” một cái bật cười, suýt chút nữa phun cả nước miếng ra ngoài.

...