...
Chương 843
Lý tiểu công chúa Vân hỏi Nam Mẫn: “Chiều mấy giờ em bay?”
“Ba giờ”.
“Sắp xếp đồ xong chưa?”
Nam Mẫn uống một ngụm canh trứng, nói: “Chẳng có gì hay ho để sắp xếp cả, chỗ anh cả có hết, em cũng nhà riêng ở đó luôn, có thể vào ở bất kỳ lúc nào”.
“…”
Nhìn vẻ mặt khoe khoang, đầy đắc ý của em gái nhỏ, mấy ông anh cùng ném cho cô ánh mắt khinh thường, ghê gớm quá nhỉ.
Nam Mẫn cũng không mang gì thật, cô chỉ đeo cái ba lô màu tím, mặc áo thun trắng cùng với váy da bò, đội chiếc nón màu trắng, xinh xắn trẻ trung như một sinh viên.
Các anh và Cố Hoành, Nam Lâm đều ra sân bay tiễn cô, lần này cô ra nước ngoài không phải để làm việc nên chẳng mang theo trợ lý, chỉ dẫn hai vệ sĩ đi cùng, chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho cô.
Nam Mẫn cầm căn cước và thẻ đăng ký, nói với mọi người: “Được rồi, tiễn đến đây thôi, khi nào về em sẽ mang món ngon cho mọi người”.
Cô vẫy tay, thoải mái đi vào cổng an ninh.
Một hướng khác của sân bay, một bóng người màu đen cao ngất đang đứng đó, nhìn Nam Mẫn đeo ba lô đi qua cổng an ninh, con ngươi đen bỗng chốc tối sầm.
Lần này cô đến nước Y, không biết bao lâu mới có thể gặp lại.
Chắc là, không lâu lắm.
“Chào mừng quý khách lên máy bay”.
Chuyến bay quốc tế có rất nhiều kiểu khách khác nhau, người nước nào cũng có nhưng đa số vẫn là hành khách Trung Quốc.
Nam Mẫn và hai vệ sĩ đến khoang thương gia ngồi xuống, vệ sĩ người thì ngồi bên cạnh Nam Mẫn, người lại ngồi phía sau, đề phòng đủ loại người, bảo vệ Nam Mẫn thật kín kẽ.
“Hai người không cần phải căng thẳng như vậy”.
Cô lấy một quyển sách trong ba lô ra, nói với vệ sĩ: “Bình tĩnh lại một chút, kiểm soát cơ mặt cẩn thận”.
Môi dưới cô tạo thành dấu hiệu “học theo tôi này”, rồi mỉm cười.
Có lẽ là sau mười hai tiếng đồng hồ nữa là được gặp anh cả, nên Nam Mẫn có cảm giác rất nhẹ nhàng, như “cải lão hoàn đồng” vậy.
Hai vệ sĩ mặc áo đen nể mặt cô cả, ngoài cười nhưng trong lòng không cười “ha ha” hai tiếng.
Đó chính là nụ cười tươi tắn nhất mà bọn họ có thể làm được.
“Được rồi, tôi biết hai người đều đã cố gắng hết sức”.
Nam Mẫn bất đắc dĩ lắc đầu: “Đều do ông K, bình thường ông ấy đã đặt ra yêu cầu quá nghiêm khắc với hai người”.
Vệ sĩ là một cặp sinh đôi, người anh tên Hướng Tả, người em tên Hướng Hữu, là đứa trẻ ông K nhận về từ viện mồ côi, nuôi dưỡng huấn luyện thành học trò, cầm tay dạy dỗ.
Hướng Tả ngồi bên phải Nam Mẫn nói với em trai Hướng Hữu: “Em ra ngoài kiểm tra lại một chút, xem coi trên máy bay có vấn đề gì không”.
Hướng Hữu đáp lời, nói với tiếp viên hàng không trưởng vài câu rồi ra khỏi cabin.
...