...
Chương 626
Nhưng một lần, anh đã hỏi quản gia hoa này là vợ mình mua sao, quản gia nói với anh: “Hình như vận chuyện bằng đường hàng không từ nước ngoài về, loại này là hoa hồng cực phẩm, trong nước không có, vận chuyển từ một nơi rất xa đến đây, cùng lắm cũng chỉ nở trong ba ngày”.
Khi đó, thật ra trong lòng anh liền tồn tại một hạt giống nghi ngờ, dù sao vợ mình là một cô bé xuất thân từ nông thôn, sao có thể nhận được hoa hồng vàng gửi về từ nước ngoài chứ?
“Thất Tịch năm nay…”
Trong buồng xe yên tĩnh bỗng nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của Dụ Lâm Hải: “Em định trải qua như thế nào?”
Nam Mẫn khẽ ngây người, trong chốc lát mới ý thức được anh đang hỏi cô.
Ngẩng đầu lên liền đối diện với con ngươi sâu thẳm.
Vừa rồi cô cũng đang nhớ đến Thất Tịch trước kia mình trải qua như thế nào.
Mẹ cô, nữ sĩ Lạc Nhân là một người vô cùng chú trọng nghi thức, Thất Tịch hàng năm, bố cũng sẽ đặt một bó hoa hồng vàng ở nước ngoài tặng mẹ, trong nước không có loại này, chỉ có thể nhờ bố lớn và anh cả giúp đỡ mua ở nước Ý, vận chuyển bằng đường hàng không về.
Khi đó cô cảm thấy mẹ cũng thật nhiều chuyện, còn khó hầu hạ hơn cả Dương quý phi thích ăn vải thiều.
Nhưng sau khi kết hôn, cô mới phát hiện mẹ thật sự rất lời, lấy được một người đàn ông tốt thà nhờ tình địch giúp đỡ cũng phải làm cho vợ cười.
Điều vui mừng là anh cả vẫn kéo dài truyền thống này, Thất Tịch hàng năm đều sẽ gửi một bó hoa hồng vàng qua, mượn cớ tưởng nhớ mẹ để trò chuyện nhận lấy an ủi.
Vẻ mặt Nam Mẫn lạnh lùng: “Không có ý định gì”.
Dụ Lâm Hải nhìn cô thật sâu, cổ họng hơi nghẹn, giống như lấy hết can đảm, anh chậm rãi nói.
“Mẫn, chúng ta cùng nhau trải qua Thất Tịch năm nay nhé”.
Một người tại sao phải yêu một người khác?
Là bởi vì anh ta đối xử tốt với bạn, dùng mọi cách quan tâm, hay là bởi vì trên người anh ta có nhiều điểm sáng hấp dẫn bạn lại gần từng chút từng chút?
Nam Mẫn cũng không biết, cô chỉ biết Nam Mẫn ngày xưa giống như Tô Âm bây giờ, không hiểu sao lại yêu một người đàn ông, sau đó trở nên không thể nào thoát khỏi, không có anh không được.
Nhưng tình yêu này có thể duy trì bao lâu đây?
Ban đầu rất yêu là thật, bây giờ không yêu nữa cũng là thật.
“Tổng giám đốc Dụ”, Nam Mẫn chậm rãi mở miệng, nhưng lại nhếch môi lạnh lùng: “Anh đang đùa giỡn với tôi hả?”
Nhịp tim của Dụ Lâm Hải không hiểu sao dừng nửa nhịp.
Anh đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối quả quyết rồi, nhưng không ngờ Nam Mẫn lại có cảm xúc như vậy, mang theo vẻ không thể tin nổi, còn có giễu cợt lạnh lùng.
Giống như đang nói: Còn cùng trải qua Thất Tịch? Anh không có não sao?
Dụ Lâm Hải không phải một kẻ liều lĩnh bất chấp đâm đầu vào thế giới tình cảm, càng không giống Phó Vực mặt dày, nhưng có câu nói Phó Vực nói rất đúng: Theo đuổi phụ nữ, cần gì da mặt?
...