Chương 179: Tiêu Tiền Như Nước


...

Nam Mẫn xoa bóp cần cổ đau nhức, có chút buồn ngủ nói: “Em phải cho bọn họ biết em vẫn còn sống.

Tất nhiên, bọn họ cũng không quan trọng, chỉ cần ông nội biết em còn sống là được rồi”.

“Ông nội?”
Bạch Lộc Dư giữ cánh cửa sắp đóng lại của Nam Mẫn, trừng mắt nói: “Em mới nhắc tới ông nội em hả, ông cụ Nam ấy hả?”
“Ừm”.

Nam Mẫn lười biếng tựa người vào cửa, mí mắt không cách nào mở ra được: “Em muốn giải quyết Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc, không có sự đồng ý của ông, em không dám tùy tiện đẩy bọn họ vào tù, chờ ông đến rồi tính tiếp vậy”.

“Lâu rồi ông cụ Nam không lộ diện, em có chắc là… Ông ấy còn sống không?”
Nam Mẫn nói: “Ông nội bảo là người tốt không thể sống lâu, kẻ ác vẫn tồn tại ngàn đời, mạng ông cụ cứng rắn lắm, không sống đến một trăm tuổi thì có lỗi với những việc ông làm quá.

Em nghĩ chắc là còn sống đấy, chờ một lát thử xem”.

Vừa dứt lời, cô lập tức đóng cửa lại.


Bạch Lộc Dư ngẩn người, cách cánh cửa nói: “Đúng rồi, anh mã hóa hồ sơ lại cho em rồi đấy, em trông chừng cẩn thận nhé, đừng để hai tên khốn Dụ Lâm Hải với Phó Vực kia phá”.

Trong phòng vang lên câu nói đầy khinh thường của Nam Mẫn.

“Hai tên gà mờ đó, cho bọn họ năm trăm năm nữa họ cũng không giải mã được”.

Ngay sau đó là tiếng nước chảy ào ào.

Bạch Lộc Dư sờ mũi, đang suy nghĩ xem có nên báo cái tin cho Dụ Lâm Hải không, dù sao ăn của người thì miệng mềm, mà lấy của người cũng nương tay, thằng nhóc đó đã nhét tiền vào tay anh ta, khiến anh ta làm gì cũng thấy ngại.

Nhưng thái độ của Nam Mẫn lại rất rõ ràng…
“Việc kinh doanh của hai người em không phản đối, nhưng công là công, tư là tư, nếu anh dám tiết lộ hành tung của em cho Dụ Lâm Hải biết thì anh cứ thử xem”.

Nam Mẫn còn chưa kịp trở mặt, sau khi mấy anh biết được tin đó cũng đã mắng anh ta máu chó đầy đầu.

Nam Mẫn ngủ một giấc rất ngon, từ trưa ngủ đến sáng sớm hôm sau.

Tỉnh giấc, tinh thần thoải mái.

Đúng ngay hôm chủ nhật, Nam Lâm đang muốn nằm chết dí ở nhà thì lại bị Nam Mẫn gọi dậy, nhất quyết lôi kéo cô ấy ra ngoài dạo phố.

Nam Lâm cứ tưởng mình chỉ theo chị đi mua quần áo thôi, không ngờ Nam Mẫn lại muốn mua cho mình.

“Chị, không cần đâu, em có nhiều quần áo lắm rồi”.

“Nhiều cái gì, toàn là mấy cái áo in nhân vật hoạt hình, cái gì mà mèo Poko với cả heo Peppa, mặc ở nhà bình thường cũng được thôi, nhưng em định mặc nó đi làm luôn hả? Cái quần bò trên người em nữa, giặt phai cả màu rồi, nên đổi cái khác thôi”.

Trước đó Nam Mẫn bận tối mắt tối mũi nên không có thời gian rảnh, không thể quan tâm tới Nam Lâm, khó lắm mới tìm được thời gian, tất nhiên phải thay đổi cô gái này từ trên xuống dưới.

Cô lấy một đống quần áo trên giá xuống nhét vào tay Nam Lâm.


“Đi thử đi”.

Nam Lâm ôm một đống quần áo, nhìn Cố Hoành bên cạnh với ánh mắt cầu cứu.

Cố Hoành cười nói: “Chị em nói có lý đấy, đến lúc phải lột xác rồi, đi đi Pikachu!”
Nam Lâm lạc trôi giữa cửa hàng quần áo, đành phải ngoan ngoãn nghe lời.

Lúc Nam Lâm vào phòng thay đồ, Cố Hoành bèn nói khẽ với Nam Mẫn: “Tổng giám đốc Nam, cô không nên làm hết tất cả mọi thứ như vậy, tôi không có cơ hội để phát huy nữa”.

Nam Mẫn ngồi trên sô pha lật tạp chí với khí chất của một sếp tổng, chỉ khẽ liếc nhìn anh ta một cái.

“Muốn tìm cơ hội thì cũng dễ thôi, chọn quần áo xong anh trả tiền là được mà”.

Khóe miệng Cố Hoành giật giật, khẽ nói: “Thôi cô tha cho tôi đi, quần áo trong này ấy à, mua một hai món thôi tôi đã hết sạch tiền lương rồi”.

Nhân viên cực khổ làm công bày tỏ mình không trả nổi chi phí đó.

Nam Mẫn hờ hững nói: “Không có tiền mà đòi theo đuổi con gái người ta, đi theo đuổi muỗi đi cho xong”.

Cố Hoành: “…”

Tại sao anh ta phải theo đuổi muỗi?
Theo đuổi con đó không tốn tiền nhưng mà tốn máu á?
Nam Lâm thay quần áo xong bước ra, Nam Mẫn và Cố Hoành ngồi trên sô pha nhìn, khi thì gật, khi thì lắc đầu.

Cô ấy lúc vui, lúc buồn, cuối cùng biến thành gương mặt không chút cảm xúc.

Thử đâu đó hơn hai mươi bộ thì cuối cùng Nam Mẫn cũng rút quân, chỉ vào một đống quần áo vừa thử nói với nhân viên cửa hàng: “Gói hết số quần áo đó lại”.

Hai mắt nhân viên cửa hàng sáng rỡ, gặp Thần Tài rồi, phát tài phát lộc rồi.

Phú bà giàu có thế này, cô ta cũng muốn xin ít vía!
Ra khỏi cửa hàng quần áo, Nam Mẫn lại dẫn Nam Lâm đi mua hai đôi giày cao gót, ba cái túi, thể hiện rõ câu thành ngữ, tục ngữ tiêu tiền như nước, vung tiền như rác và hàng loạt câu từ tương tự, để lại dáng vẻ tổng giám đốc Nam thoải mái quẹt thẻ khắp nơi.

Đi mệt rồi, Nam Mẫn lại dẫn Nam Lâm đến tiệm tạo mẫu tóc, Cố Hoành thì xách đống đồ mới mua về xe cất.

.

...