Chương 27: Mười Tội Lỗi Lớn


...

Những bức ảnh đó đã nằm trong tài liệu nên cô thấy trước đó rồi, cũng biết được mấy năm nay Trác Huyên ở nước ngoài làm cái gì, nên trong lòng cô không hề có chút gợn sóng nào.

Nhưng Dụ Lâm Hải thì khác, ánh trăng sáng không chút tỳ vết nào trong lòng anh bỗng biến thành thứ ai cũng có thể vấy bẩn, anh sẽ sốc đến mức nào.

“Đây là màn kịch anh bày ra đó hả?”
Nam Mẫn nói với Bạch Lộc Dư: “Anh không hiểu con người Dụ Lâm Hải, dù anh ta là trai thẳng nhưng không bảo thủ đến mức đó, với tình yêu anh ta dành cho Trác Huyên, chưa chắc đã không chấp nhận được”.

Bạch Lộc Dư lắc đầu: “Em không hiểu đàn ông rồi, loại con gái không từ chối bất kì ai đó, chẳng người đàn ông nào thích nổi, ai lại muốn gắn cái sừng trên đầu mỗi ngày, sợ bản thân chưa đủ nổi bật hả?”
Anh ta bảo Nam Mẫn tiếp tục xem: “Đây chỉ mới là khởi đầu, kịch hay vẫn còn ở phía sau mà”.

“Tắt đi, tắt nó đi ngay cho tôi!”
Trác Huyên không thể kiềm chế được, ở trên sân khấu la hét, gần như muốn ngất xỉu, nhóm phụ dâu đứng bên cạnh vẫn ngẩng cao đầu như thể chẳng việc gì liên quan tới mình.

Hóng hớt thì không sợ lớn chuyện: Này thì làm màu, bẽ mặt chưa.

Màn hình lớn được tắt, người dẫn chương trình đã vã hết mồ hôi lạnh vì những biến cố liên tục xảy ra này, cảm thấy xấp tiền này khó nhai quá!
“Anh Hải, mấy bức ảnh đó đều bị chỉnh sửa, người đó không phải em, chắc chắn là có người ghen tị em được gả cho anh nên cố tình hãm hại em!”

Trác Huyên nắm lấy tay Dụ Lâm Hải, vẻ mặt đầy kích động, vương miện cũng bị cô ta làm nghiêng, tóc tai rũ xuống, gương mặt xinh xắn đánh má hồng thật dày trở nên méo mó, trắng bệch như sáp.

Những bức ảnh đó có được sửa hay không Dụ Lâm Hải cũng biết, trong lòng anh lại xuất hiện hàng vạn dấu chấm hỏi, nhưng cuối cùng vẫn quan tâm đến sức khỏe Trác Huyên.

“Được rồi, sức khỏe em không được tốt, đừng xúc động.

Có gì thì chờ hôn lễ kết thúc rồi hẵng nói”.

Trác Huyên như tỉnh lại từ cơn mê, cả người cô mềm nhũn xuống, ôm bụng, dùng sức cắn môi, lảo đảo như sắp ngã trong lòng ngực anh, có vẻ như sắp xỉu đến nơi rồi.

“Anh Hải, em chịu không nổi, anh có thể bảo người dẫn chương trình làm nhanh hơn một chút được không?”
Bây giờ cô ta nào có quan tâm đến mấy cái nghi thức gì nữa, chỉ mong hôn lễ của mình có thể kết thúc thật nhanh, đừng xảy ra thêm chuyện gì nữa!
Dụ Lâm Hải gật đầu với người dẫn chương trình, anh ta cũng chẳng màng đến việc hâm nóng bầu không khí nữa, vội vàng đẩy nhanh tiến độ, mời cô dâu chú rể trao nhẫn.

“Chờ đã!”
Hôn lễ khó lắm mới tiếp diễn được lại bị ngắt ngang, lần này người kêu ngừng không phải là Dụ Trạch Vũ, mà là chị gái của cậu ấm nhỏ nhà họ Dụ, Dụ Phạm Âm, không biết đã nhặt tài liệu bị đá văng kia lên từ khi nào,
Cô bé không xúc động như em trai mình, mặc chiếc váy màu hạnh nhân chậm rãi bước lên sân khấu, bình tĩnh hỏi Trác Huyên: “Cô Trác, cô thật sự bị ung thư dạ dày ư?”
Câu hỏi bất thình lình xuất hiện như một cái tát đánh thẳng vào mặt Trác Huyên, cô ta ngẩn người.

Dụ Phạm Âm không đeo microphone, giọng cô bé cũng không lớn, chỉ có những người đứng trên sân khấu mới nghe thấy câu hỏi này, nhóm phụ dâu đều sửng sốt, nhìn về phía Trác Huyên với vẻ nghi ngờ.

“Huyên, cậu bị ung thư dạ dày từ khi nào thế? Không phải chỉ là kén ăn thôi ư?”
“Kén ăn?”, Dụ Lâm Hải nhíu mày, cũng nhìn về phía Trác Huyên: “Không phải ung thư dạ dày ư?”
Chị em thân thiết và chồng chưa cưới có hai nhận thức hoàn toàn khác nhau, người dẫn chương trình trên sân khấu đứng lạc lõng trong gió… Hôn lễ này còn tiếp tục được nữa không?
Giấy không thể gói được lửa, nói dối rồi cũng có ngày bị vạch trần.

Thấy mọi chuyện đã sắp bại lộ, lòng Trác Huyên hoảng hốt, hôm nay từng “đoạn nhạc đệm” kia như đang cởi từng lớp áo trên người cô ta, thiếu điều khiến cô ta trần truồng trước mặt mọi người.

Rốt cuộc là ai mà cứ cắn lấy cô ta không buông thế này!
“Anh Hải…”

Trác Huyên dùng vẻ mặt cầu xin nắm lấy tay Dụ Lâm Hải: “Chúng ta hoàn thành hôn lễ trước đã được không, lát nữa em sẽ giải thích với anh sau, đừng để em mất mặt trước nhiều người như thế, xin anh”.

Vẻ mặt Dụ Lâm Hải hết sức nghiêm túc, ánh mắt phức tạp nhìn cô gái anh thương bao năm, chẳng hiểu tại sao bây giờ nhìn cô ta, lại xa lạ như vậy.

Hình như trái tim anh cũng đã thôi không còn rung động nữa.

Nam Mẫn nhìn hình ảnh hai người đối mặt nhau, cô đứng bật dậy khỏi sô pha, khiến Bạch Lộc Dư nhảy dựng.

“Sao thế? Em không xem nữa hả? Kịch hay vẫn chưa kết thúc mà, đoạn sau còn hay hơn nữa…”
Nam Mẫn vào phòng tắm, khóa cửa lại, đánh một quyền vào trong không khí, tức điên người!
Cô không thể nào hiểu nổi, tại sao loại rác rưởi như Trác Huyên mà Dụ Lâm Hải cứ một mực đòi cưới về! Cô bắt đầu nghi ngờ không biết mắt anh có bị gì không!
Cửa phòng tắm bị gõ vang, Nam Mẫn tức giận gào lên: “Em không xem!”
Bạch Lộc Dư mở cửa ra, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Xảy ra chuyện rồi.

Lúc nãy vừa nhận được tin tức, mẹ chồng của em lên sân thượng, đòi nhảy lầu”.

“Cái gì?”
Nam Mẫn quá sợ hãi, vội vàng chạy ra ngoài.

Bạch Lộc Dư theo sát phía sau: “Này, em định tới đó hả, chúng ta đang ở thành phố Nam, đến thành phố Bắc phải mất hai ba tiếng đồng hồ…”
“Mạng người lớn bằng trời, bay cũng phải bay qua đó!”

*
Hiện trường hôn lễ đã biến thành một đống hỗn loạn.

Khách khứa cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy hôn lễ bị bỏ dở một cách kỳ lạ, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, gió lạnh gào thét thổi quét, những tờ giấy trắng như tuyết bay vào.

Mọi người đều ngơ ngác, cầm tờ giấy lên xem, nhìn thấy “mười tội lỗi lớn” của Trác Huyên, trông như tội lỗi chồng chất.

Quan hệ bừa bãi, nói dối, thích khoe khoang, sĩ diện hão, dối trá ra vẻ, làm gái còn lập đền thờ trinh tiết, kẻ thứ ba, lòng dạ độc ác, là phụ nữ lại đi hạ thấp phụ nữ.

“Thế này mà cũng tự xưng là gia đình dòng dõi thư hương, nhà họ Trác tệ quá đi”.

Bố mẹ Trác ngồi dưới sân khấu, gương mặt già nua không thể ngước lên nổi, bất chấp lễ nghĩa, trực tiếp cầm “mười lội lỗi lớn” lên hỏi con gái: “Huyên, rốt cuộc là chuyện thế này?”
Trác Huyên nhìn tờ giấy ghi đống tội trạng dài dằng dặc kia, tức giận đến run cả người, bất lịch sự chỉ xuống sân khấu.

“Rốt cuộc là ai? Ai muốn hại tôi? Mau đứng ra đây! Chúng ta hai mặt một lời!”
“Hai mặt một lời hả, cô có dám nói ra không?”

...