...
Dụ Lâm Hải nhìn anh ta với vẻ kỳ quái: “Tôi nói thế khi nào”.
Phó Vực: “…”
Đồng đội ngu như heo, anh ta cũng chịu rồi.
Nam Mẫn mỉm cười: “Thế thì không cần thiết.
Quân tử không giành thứ người ta thích.
Tôi thích cái gì có thể tự tìm lấy, nếu đã bỏ lỡ thì tức là không có duyên, cũng chẳng có gì đáng để tiếc nuối”.
Cố Hoành lái xe đến, xuống xe mở cửa cho Nam Mẫn, cô thản nhiên nói: “Chào hai anh, tạm biệt”.
Dừng lại một chút, cô lại nhìn sang Dụ Lâm Hải: “À, lúc nãy tôi nói nhầm.
Tôi mong đây là lần cuối cùng gặp anh Dụ đây, thành phố Nam không chào đón anh”.
Nam Mẫn lên xe, nghênh ngang rời khỏi đó.
Dụ Lâm Hải suy nghĩ câu cuối cùng Nam Mẫn nói, nhíu mày: “Cô ấy tức giận ư?”
“Cái định mệnh, bây giờ cậu mới nhận ra hả?”
Phó Vực muốn quỳ lạy anh luôn, thở dài: “Loại đàn ông như cậu, dù có độc thân cả đời tôi cũng không thương hại, đáng đời.
Cậu cứ tiếp tục như thế đi, cố gắng thêm chút nữa là Nam Mẫn sẽ chẳng còn chút hi vọng nào với cậu luôn.
Cố lên nha!”
Trên đường về nhà, Nam Mẫn ngồi đằng sau mím môi thật chặt, không nói một lời.
Bầu không khí trong xe thấp đến lạ.
Cố Hoành đích thân lái xe, tay cầm lái cực kỳ cẩn thận, sợ xe không vững lại ảnh hưởng đến sếp, bản thân anh ta cũng bị vạ lây.
Anh ta theo Nam Mẫn nhiều năm rồi, tất nhiên là biết rõ tính cô.
Nếu cô cứ thao thao bất tuyệt mắng mỏ ai đó, chứng tỏ cô vẫn chưa nổi nóng, nhưng nếu cô im lặng như bây giờ thì trong lòng cô đang nghẹn cả ngọn lửa, cực kỳ tức giận, tốt nhất đừng nhảy ra trước họng súng, ai ngu người đó chịu.
Đến khu vườn Hoa Hồng, Cố Hoành xuống xe mở cửa, Nam Mẫn cũng bước xuống xe, bình tĩnh nói: “Về nhà nghỉ ngơi sớm đi nhé, sáng sớm ngày mai tám giờ đến đón tôi”.
“Rõ”, Cố Hoành đáp lời, quan sát sắc mặt Nam Mẫn, lại không yên lòng nên lắm miệng một câu: “Tổng giám đốc Nam, tôi biết trong lòng cô không được vui, hay là để tôi liên lạc với anh Dụ, ngả giá mua lại bốn chén nhỏ đó nha?”
Nam Mẫn nhíu mày, lạnh lẽo liếc nhìn anh ta: “Anh rảnh lắm hả?”
Cố Hoành liều mạng lắc đầu, lập tức rén: “Tôi sai rồi”.
Cũng may Nam Mẫn không so đo với anh ta.
Nhìn Nam Mẫn bước vào nhà, Cố Hoành thở phào vì vừa sống sót sau tai nạn, ảo não vỗ vào miệng mình một cái: “Này thì lắm miệng”.
Mãi đến khi Cố Hoành lái xe đi xa, một chiếc xe hơi màu đen mới chậm rãi lái tới, đứng trước cổng vào khu vườn Hoa Hồng.
Cửa xe được hạ xuống, lộ ra vẻ mặt bình tĩnh trầm ngâm của Dụ Lâm Hải.
“Đây là nhà họ Nam ư?”Đọc nhanh tại truyenapp.online
Giọng anh trong màn đêm nghe lạnh lẽo đến lạ.
“Phải”, Hà Chiếu đáp lời, nhìn thông tin tìm được trên màn hình, báo cáo với Dụ Lâm Hải: “Nơi này là khu vườn hoa hồng cực kỳ nổi tiếng ở thành phố Nam, sau đó được Nam Ninh Tùng… À không, là bố của cô chủ bỏ số tiền lớn ra mua lại, biến thành nhà họ Nam, cũng đặt tên nó là khu vườn Hoa Hồng”.
Dụ Lâm Hải thản nhiên “ừ” một tiếng, tầm mắt bất giác dõi về phía xa, nhiều phòng còn sáng đèn như thế, đâu mới là phòng của cô?
Dường như anh có thể tưởng tượng ra căn phòng cô sẽ trông thế nào, chắc chắn nó sẽ mang tông màu ấm, trong phòng sực nức mùi hương hoa hồng, sạch sẽ trong sáng, đâu đâu cũng là hơi thở của gia đình.
Chẳng hiểu tại sao đáy lòng anh lại có chút khao khát, lại phủ đầy tiếc nuối.
Kéo cửa xe lên, Dụ Lâm Hải nói: “Đi thôi”.
Hà Chiếu nao nao: “Giám đốc Dụ, không phải anh muốn tặng bộ chén nhỏ đó cho cô chủ để cô ấy không nóng giận nữa ư?”
Dụ Lâm Hải nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lẽo: “Cậu nghĩ tôi có thể dỗ được cô ấy ư?”
Hà Chiều suy nghĩ, sau đó ăn ngay nói thật: “Tôi nghĩ là không”.
Tuy là trước kia cô ấy cực kỳ tốt tính, nhưng bây giờ Nam Mẫn đã không còn là cô chủ của bọn họ, bây giờ dù cô chỉ cong môi cười cũng có thể cho người ta cảm giác lạnh lẽo xác xơ trong nụ cười đó, thật sự rất đáng sợ.
Vả lại với hành động chọc tức con gái người ta của sếp lớn ngày hôm nay, anh ta cảm thấy Nam Mẫn không trực tiếp đấm cho anh một cái đã là tốt lắm rồi.
Trên đời có một câu, đó là đau đớn khiến con tim chết lặng.
Không phải cô không tức, chỉ là cô lười so đo mà thôi.
Dụ Lâm Hải bị Hà Chiếu làm cho nghẹn lời, mím môi, lạnh lùng nói: “Thế cậu còn hỏi”.
Hà Chiếu nói: “Giám đốc Dụ, với số kinh nghiệm không được xem là dày của tôi, thì con gái đều thích được dỗ, có dỗ được hay không là vấn đề của kỹ năng, còn không dỗ là vấn đề thái độ”.
Dụ Lâm Hải nheo mắt lại: “Thế cậu cảm thấy thái độ của tôi có vấn đề hả?”
Cảm nhận được khí lạnh ập vào mặt, Hà Chiếu vội vàng tìm ham muốn sống còn của mình trở về, ngượng ngùng cười: “Không ạ, anh không có một chút vấn đề nào cả, cũng tại bốn cái chén này gây họa, chọc tức cô ấy”.
Dạ Lâm Hải quay sang nhìn bốn cái chén nhỏ kia, đó là chén men được chế tác vào thời Khang Hi, nếu là người cảm thấy hứng thú với đồ cổ, có thể biết đâu là đồ thật thì chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Anh không ngờ Nam Mẫn lại tranh giành với mình.
Nhưng nhà họ Nam cũng phát triển từ ngành trang sức đá quý, có lẽ cô cũng tìm hiểu đôi chút về đồ cổ, chẳng lẽ cô cũng nhận ra giá trị của bốn cái bát này?
Thế tại sao cô lại không tranh với anh đến cùng?
Những câu hỏi trong lòng anh ngày càng nhiều, Dụ Lâm Hải bất đắc dĩ bóp mi tâm, cảm thấy bản thân mình sắp thành quyển ngàn vạn câu hỏi vì sao rồi.
“Đi thôi”.
Dụ Lâm Hải lại đảo mắt nhìn ra ngoài, thời gian còn nhiều, rồi anh cũng sẽ có được đáp án anh cần thôi.
…
...