Chương 771


...

Chương 773

Dì Vệ thấp giọng nói: “Dì thấy con luôn mang dao bên mình, thứ đó vừa nguy hiểm vừa chướng mắt, con nhét nó vào đây, an toàn hơn nhiều, cũng sẽ không bị cứ rách da”.

Không chỉ có bao đựng dao, còn có bao đựng súng, đúng là vô cùng thực dụng.

Nam Mẫn rất thích: “Cảm ơn dì Vệ, con sẽ mang theo nó”.

Dụ Phượng Kiều và dì Vệ không yên tâm nhìn cô, dặn dò: “Vẫn phải bảo vệ tốt bản thân, đừng đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm, biết chưa?”

Đều là người đi ra từ trong sóng gió nguy hiểm, họ biết những chuyển xảy ra gần đây chắc không phải là tai nạn ngoài ý muốn, chỉ là không tiện hỏi nhiều cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ đành dặn dò kỹ lưỡng.

Nam Mẫn cảm kích, cảm động: “Hai người không cần lo lắng, con sẽ chăm sóc tốt bản thân”.

Dụ Phượng Kiều và dì Vệ đi lấy vé qua cửa an ninh trước, Tô Duệ nhìn Nam Mẫn, cũng tỏ vẻ không yên tâm.

“Một mình em có ổn không?”

Nam Mẫn kéo dài giọng: “Ổn… em đã lớn thế này rồi, lại còn không tự chăm sóc nổi bản thân à? Ba năm qua, cũng là một mình em tự lo đấy”.

Tô Duệ hừ nhẹ một tiếng: “Vâng, hành hạ bản thân người không ra người, quỷ không ra quỷ”.

“Anh Duệ”.

Nam Mẫn trách anh ta một tiếng: “Sắp chia tay rồi, nói lời may mắn đi”.

“Lời may mắn là…”

Tô Duệ xách tai của cô: “Em sớm xuất phát đến nước Y cho anh, tìm anh cả, nghe rõ chưa?”

Nam Mẫn bị đau, kêu lên: “Biết rồi, biết rồi… nhẹ thôi, đau quá!”

“Đau là đúng rồi, không đau sẽ không nhớ kỹ”.

Nam Mẫn xoa tai, vẻ mặt oán trách trừng mắt nhìn anh ta.

Tô Âm ở bên cạnh thấy vậy, cười trên nỗi đau của người khác.

Vân Khanh đi đến, tay cầm vé máy bay: “Sư phụ, ký gửi hành lý xong rồi, không còn nhiều thời gian, phải đi kiểm tra an ninh rồi”.

Tô Duệ “ừm” nhẹ một tiếng, nhận lấy vé máy bay, kéo cánh tay của Tô Âm: “Đi thôi”.

“Tạm biệt cô, cô giữ gìn sức khỏe nhé! Lần sau nghỉ hè, cháu sẽ lén chạy ra thăm cô”.

Vừa dứt lời thì bị Tô Duệ tóm cổ, lôi đi vào trong.

Tiễn đoàn người Tô Duệ ra về, Nam Mẫn cũng phải về thành phố Nam, nhưng trước khi đi, còn phải đến viện bảo tàng chào ông nội.

Dự án phục chế cổ vật tiến hành vô cùng thuận lợi, Nam Tam Tài cũng tìm được niềm vui của mình, ở cùng bạn cũ, mỗi ngày đều vui vẻ.

Vừa đến viện bảo tàng Cảnh Văn, từ xa đã nghe thấy tiếng tranh cãi ồn ào, không cần hỏi, chắc chắn là ba con hồ ly lại cãi nhau.

“Cháu ngoại ông làm cháu gái tôi tổn thương nặng nề như vậy, bây giờ muốn theo đuổi lại, đâu có dễ như vậy? Ông bảo cậu ta đi chơi thìa đũa đi, đừng nằm mơ nữa!”

“Đừng nói tuyệt tình như vậy, tuy trước đây A Hải không ra gì, nhưng bây giờ nó đã thay hồn đổi xác làm người lại từ đầu rồi, không thể cho đồ đệ của tôi một cơ hội ư?”

...