...
Chương 511
Lúc nhận được điện thoại của y tá, Nam Mẫn đang trên đường đến sân bay, bay chuyến buổi tối đến thành phố Bạch.
Nghe báo cáo của y tá xong, Nam Mẫn đáp lại: “Biết rồi”.
Điện thoại vừa tắt, cô chỉ cảm thấy trái tim ấm áp, môi cũng nhếch lên: “Ông cụ này…”
Cùng lúc đó, bên Dụ Lâm Hải lần lượt nhận được điện thoại của ông cụ Dụ và lão viện trưởng Văn gọi tới, mắng chửi anh hai trận.
Phó Vực lắng nghe ở bên cạnh, cười trên sự đau khổ của người khác.
Khi anh cúp máy, Phó Vực vô cùng thèm đòn cười đểu nói: “Lại bị mắng hả? Cậu có phát hiện ra không, từ sau khi cậu và Nam Mẫn ly hôn, khuôn mặt này không hiểu sao liền trở nên đáng ghét, đi đến đâu cũng bị người ta ghét bỏ, cứ ba ngày lại bị hai bên mắng, người nhà họ Nam mắng cậu, người nhà họ Dụ cũng mắng. Chậc chậc chậc, phải dùng một chữ thảm ấy chứ? Nam Mẫn vượng phu là thật, sau khi ly hôn rõ ràng cậu bị rớt xuống sườn núi cũng là thật”.
“Cậu có thể im miệng không?”, Dụ Lâm Hải lạnh lùng nói: “Tôi cảm thấy cậu cũng thật đáng ghét”.
Phó Vực không để ý đến suy nghĩ của anh, cười bỉ ổi: “Cậu ghét tôi cũng không sao, Nam Mẫn thích tôi là được”.
Dụ Lâm Hải chẳng buồn để ý đến anh ta, Hà Chiếu đến gõ cửa: “Tổng giám đốc Dụ, xe đã chuẩn bị xong, anh và cậu Phó có thể lên đường”.
Phó Vực xách túi đen đi ra ngoài, giống như người không xương dựa vào người Dụ Lâm Hải, lúc chờ thang máy, trong một giây liền trở nên sầu muộn.
“Tôi thật sự không biết khi đến thành phố Bạch gặp được lão Thẩm thì sẽ thế nào đây, nghe nói cậu ta bị thương khá nặng, khả năng cao liệt nửa người, cũng không biết có thể khôi phục được hay không?”
Nói xong lại than thở một tiếng giống như hát kịch: “Aiz, chiến hữu thân ái của tôi ơi, cậu chịu khổ rồi!”
Dụ Lâm Hải trầm giọng nói: “Mưu sự tại nhân”.
Phó Vực hiếm thấy nghiêm túc liền gật đầu, đi vào thang máy, lại hứng thú bừng bừng: “Aiz đúng rồi, tôi hỏi thăm được lần này bác sĩ làm phẫu thuật cho lão Thẩm là bác sĩ năm đó làm phẫu thuật cho cậu!”
Ánh mắt Dụ Lâm Hải lóe sáng, anh nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
“Vậy chắc chắn không có vấn đề! Năm đó cậu bị thương nặng như vậy, qua bàn tay vàng của bác sĩ Grace, bây giờ không phải sống rất sung sướng sao? Lão Thẩm chắc chắn không sao đâu!”
Phó Vực lập tức trở nên có lòng tin, lòng tràn đầy tò mò: “Không biết bác sĩ Grace trông như thế nào nhỉ, nghe nói là một bác sĩ nữ trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp, mong đợi quá ~”
“…”
Vẻ mặt Dụ Lâm Hải u ám không rõ, liếc mắt nhìn anh ta: “Nhớ đeo kính, tránh nhìn không rõ”.
“Yên tâm đi”.
Phó Vực nhướn cặp mắt hoa đào lên: “Thị lực của tôi là 5.2, chắc chắn sẽ nhìn thấy rõ ràng!”
“Ừ, Goodluck!”
Dụ Lâm Hải đáp trả lại anh ta lời chúc phúc thành khẩn.
“…”
Mắt phải Phó Vực nhướn lên, không biết vì sao đột nhiên lại có một loại dự cảm không tốt.
Từ thành phố Nam đến thành phố Bạch cần bay mất hai tiếng đồng hồ.
...