...
Chương 925
Chết con nào hay con đấy.
Kế hoạch của Dụ Lâm Hải cơ bản cũng giống như Nam Mẫn nghĩ.
Bây giờ có thể đoán định là bề ngoài Trác Huyên được Thẩm Lưu Thư giới thiệu ‘bán cho’ Vương Bình, để cứu Trác Nguyệt.
Trên thực tế, tất cả đều là nước cờ của Kiều Lãnh.
Bất luận là Thẩm Lưu Thư, Trác Huyên hay Vương Bình đều là quân cờ trên bàn cờ của Kiều Lãnh.
Chỉ là Thẩm Lưu Thư và Trác Huyên đều bị điều khiển, nhưng Vương Bình không phải là quân cờ mặc cho người ta sắp xếp, ông ta đồng ý hợp tác với Kiều Lãnh cũng có âm mưu và tính toán của mình trong đó.
Xét từ cuộc đời và lý lịch của Vương Bình, ông ta là kẻ chủ nghĩa cơ hội điển hình, có tính lợi ích và mục đích rất mạnh, dã tâm vô cùng lớn.
Nhìn bề ngoài, ông ta có số làm quan, là vì ông ta nhờ phúc các bà vợ, nhưng các bố vợ của ông ta, người nào cũng lợi hại.
Nhưng đám lão già lợi hại đó đều nhìn trúng anh ta làm con rể, hơn nữa không chê xuất thân và lịch sử hôn nhân của ông ta, cho nên ông ta ắt phải có chỗ hơn người.
Vì vậy trước khi chưa biết bản lĩnh của ông ta, Dụ Lâm Hải và Nam Mẫn đều không hành động lỗ mãng.
Bây giờ sau khi tìm hiểu được đầy đủ thông tin cuộc đời của ông ta, hai người đều phát hiện, người này đúng là nhân vật lợi hại.
Ông ta từng lập không ít công lao, hơn nữa còn xâm nhập vào nội bộ tổ chức nào đó làm gián điệp, đã phá được không ít vụ án lớn, lòng dạ rất thâm sâu, tâm cơ cũng rất nặng.
Hơn nữa bất luận cuộc sống cá nhân của ông ta, có một điều có thể bảo đảm, chính là ông ta sẽ không mang ‘giang sơn’ mà mình vất vả khổ sở giành được ra để đùa.
Càng không thể nào sẽ vì một người phụ nữ như Trác Huyên, mà chặn đứng sự nghiệp và tiền đồ của mình.
“Tôi không biết Kiều Lãnh đã hứa với ông ta điều kiện gì mà khiến ông ta đồng ý hợp tác với hắn, nhưng tôi cảm thấy, Vương Bình rất có khả năng sẽ phản bội”.
Dụ Lâm Hải phân tích.
Nam Mẫn thể hiện tán đồng với ý kiến này, nhưng lại nói: “Nhưng trong tay Kiều Lãnh rất có thể nắm điểm yếu của Vương Bình, nếu là vậy, hoặc là Vương Bình thả hắn đi, hoặc là cho hắn chết giữa đường”.
Hai người đều không nói gì, đã hiểu hết lòng nhau.
Bây giờ chỉ xem phía Ngôn Uyên có thể thẩm tra ra điều gì không, thì mới có thể lên kế hoạch bước tiếp theo.
Đợi Dụ Lâm Hải nói xong, bên phía Nam Mẫn nhẹ nhàng hít thở, sau đó nói: “Để anh nhọc lòng vì chuyện này rồi”.
Dụ Lâm Hải khựng lại, vội nói: “Em tuyệt đối đừng nói vậy, đều là việc anh nên làm”.
Nam Mẫn vốn định nói không có nên hay không nên, nhưng có rất nhiều lời mà mình nói nhiều, bản thân cũng thấy phiền.
“Đợi sự việc kết thúc, tôi mời anh ăn cơm”.
Lòng Dụ Lâm Hải run lên, mặc dù lúc cô nói câu này vẫn có phần khách sáo, nhưng cô có thể chủ động đưa ra lời đề nghị hữu nghị, khiến anh cảm thấy anh lại tiến thêm một bước lớn về phía cô.
...