...
Nam Mẫn thầm thở dài, với một người hoàn toàn mù tịt về chuyện bếp núc mà nói, chưa đốt trụi cả nơi này đã là may mắn lắm rồi.
Cô vén tay áo lên, nhận lấy xẻng xúc từ tay Dụ Lâm Hải: “Né ra, để tôi”.
Dụ Lâm Hải bị đẩy sang một bên, nhìn Nam Mẫn bình thản nhấc chảo lên, nhẹ nhàng hất lên hất xuống, trứng trong chảo cũng ngoan ngoãn lật mặt.
Một quả trứng gà được chiên vàng giòn nằm gọn trong đĩa.
Nam Mẫn thản nhiên liếc sang bệ bếp, ắt hẳn đống nguyên liệu nấu ăn này là do Dụ Lâm Hải tìm người mua đến đây vào sáng sớm, cũng khá là phong phú.
Cô nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, lấy một gói mì sợi trong túi đồ ra, hỏi Dụ Lâm Hải: “Ở thành phố Nam chúng tôi, sáng sớm thường sẽ ăn một bát mì suông, anh có ăn món đó được không?”
Dụ Lâm Hải gật đầu: “Được”.
Ban đầu anh định làm bữa sáng cho cô, nhưng bây giờ lại muốn ăn món cô làm hơn, bèn giao hết phòng bếp lại cho Nam Mẫn, mình thì đứng bên cạnh hỗ trợ.
“Rửa giúp tôi trái cà chua đi”.
Nam Mẫn vừa rót nước vào nồi vừa bảo Dụ Lâm Hải.
Dụ Lâm Hải “à” một tiếng, lấy hai trái cà chua trong túi ra, để dưới vòi nước rửa thật kỹ, sau đó đặt trong lòng bàn tay hỏi Nam Mẫn: “Thế này được chưa?”
Nam Mẫn khẽ quay đầu nhìn.
Dụ Lâm Hải đứng bên cửa sổ, ánh sáng ban mai chiếu vào, hắt lên tay anh, làm nổi bật những ngón tay thon dài lại trắng trẻo, khiến hai quả cà chua trông như đèn lồng đỏ tỏa ra ánh sáng rực rỡ, gương mặt tuấn tú kia thì lại càng miễn bàn.
Tạo hóa đã quá thiên vị anh, nên mới có thể khiến người đàn ông này đi rửa một quả cà chua thôi cũng đẹp như một bức tranh vậy.
Nồi mì nóng hổi vừa thổi vừa ăn nhanh chóng được múc ra bát, trên cùng còn có quả trứng ốp lết tròn vo, Dụ Lâm Hải ngửi mùi hương thôi đã thầm than thở: “Trước đó Phó Vực nói em là đầu bếp hạng nhất, tôi còn không dám tin, bây giờ lại được chứng kiến tận mắt”.
“Mì cà chua thôi mà, mới thế đã thành đầu bếp rồi hả?”
Nam Mẫn gắp trứng trong bát của mình cho anh, nói: “Ăn nhiều trứng gà một chút, bồi bổ đầu óc”.
Từ tối hôm qua tới giờ, anh Dụ luôn chìm trong trạng thái không được thông minh cho lắm.
Dụ Lâm Hải cầm đũa lên bắt đầu ăn, mới gắp đũa mì đầu tiên thì hai mắt đã sáng rỡ.
Một bát mì cà chua hết sức bình thường, không biết có phải do người nấu hay không mà ăn có vẻ ngon lắm, anh rất nể mặt cô ăn hết sạch.
Nhưng ăn xong lại bắt đầu hối hận, hối hận vì trước đó không chịu nếm thử tài nấu ăn của cô.
Nam Mẫn vốn chẳng hề đói bụng, lại bị Dụ Lâm Hải ảnh hưởng, chậm rãi ăn hết bát mì nhỏ của mình.
Vừa ăn xong, Phó Vực đã ngửi thấy mùi đi tới: “Ăn gì mà thơm thế?”
Phó Vực vừa mới dứt lời, Dụ Lâm Hải đã nói cho anh ta biết: “Mì cà chua, Nam Mẫn tự tay làm”.
Nói xong còn làm bộ lơ đãng liếm môi, trông có vẻ thòm thèm lắm.
“Cậu lại được ăn món cô ấy tự tay làm á?”
Phó Vực lập tức mất bình tĩnh, vội vàng nhào tới: “Có còn không vậy? Tôi vẫn còn đói meo đây này… Má, không chừa cho người ta miếng nào luôn hả!”
Anh ta nhìn cái bát trống trơn, ngửi mùi thơm vẫn còn thoang thoảng trong không khí, quay sang nhìn Nam Mẫn với vẻ mong chờ: “Tôi cũng muốn ăn, em làm cho tôi một bát với”.
Hà Chiếu đứng ngoài cửa, bất đắc dĩ đặt tay lên trán: Hai con người này già đầu rồi mà chỉ có chút tiền đồ đó thôi hả trời?
Nam Mẫn lau miệng, thản nhiên nói: “Không rảnh, lần khác đi”.
Cô nhìn sang Dụ Lâm Hải: “Lẽ ra hôm nay định đến trường đua ngựa xem xét, nhưng anh lại thế này… Thôi bỏ đi, để hôm khác vậy”.
“Tôi không sao, có thể đi được”, Dụ Lâm Hải nói xong bèn tháo băng vải trên đầu xuống, bị Nam Mẫn giữ cổ tay lại, trừng mắt cảnh cáo anh: “Vết thương trên đầu anh vẫn chưa khỏi, không được để nó gặp gió.
Nếu anh không muốn thành kẻ ngốc thì ngoan ngoãn một chút đi”.
Dụ Lâm Hải nghe cô nói thế thì buông tay xuống thật, ngoan ngoãn gật đầu: “Được, nghe lời em”.
“!”, Phó Vực đứng bên cạnh trợn tròn mắt, không dám tin nhìn người anh em ngoan ngoãn như con cún gâu đần trước mặt, cảm giác như vừa bị sét đánh, đứng đờ ra đó.
Chỉ mới có một đêm trôi qua mà chuyện gì xảy ra thế này? Sao anh lại thành ra thế này rồi?
Anh ta đang muốn chế nhạo Dụ Lâm Hải một phen thì Cố Hoành đã vội vàng chạy tới, vẻ mặt có chút lo lắng báo cáo với Nam Mẫn: “Tổng giám đốc Nam, Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc đã trở về, sau khi biết chuyện trường đua ngựa thì đang làm ầm lên ở công ty”.
Lời vừa thốt ra, mọi người ở đó bỗng chốc thay đổi sắc mặt.
Dụ Lâm Hải và Phó Vực cùng nhìn về phía Nam Mẫn.
Nam Mẫn lại vô cùng bình tĩnh, dùng khăn ướt lau tay, thản nhiên nói: “Về thì về thôi, gạo sống đã nấu thành cơm rồi, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ biết mà”.
Dụ Lâm Hải tập trung nhìn cô: “Cần giúp đỡ không?”
“Không cần, việc nhà thôi, tôi có thể giải quyết được”.
Nam Mẫn quay sang nhìn anh: “Anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe để chúng ta nhanh chóng thực hiện dự án trường đua ngựa, đó là sự giúp đỡ lớn nhất dành cho tôi rồi”.
Cô đeo mắt kính, nhấc chiếc giày cao gót lên: “Đi thôi, đi xem hai con khỉ đại náo Thiên Cung kia nào”.
…
Tập đoàn Nam Thị.
Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc đang ngồi trong phòng họp với vẻ mặt âm u, người thì bắt chéo chân, tay cứ đảo qua đảo lại quả hạch đào, kẻ thì tức giận đi vòng vòng, đập bàn vang rung cả trời.
...