...
Cậu ta đặc biệt đùa một câu, đây chính là một đạo cô xinh đẹp nào vừa xuống núi đây.
“Đồ ăn chuẩn bị xong chưa?”
Nam Mẫn đi vào phòng bếp, vừa hỏi một câu, Tư Triết đột nhiên đi đến gần cô một bước, sau đó lòng bàn tay man mát, có thêm một thứ gì đó.
Cô hơi ngây người, là một sợi dây chuyền hình mặt cười màu vàng nhạt, cô nhìn vào, là khuôn mặt cười rạng rỡ của Tư Triết.
“Quà sinh nhật.
Chúc chị sinh nhật vui vẻ”.
Nam Mẫn trong lòng ấm áp, nhưng ngoài miệng lại quở trách: “Học sinh như cậu chuẩn bị quà đắt như vậy làm gì?”
“Không đắt không đắt”.
Tư Triết xua tay, có chút ngượng ngùng nói: “Dây chuyền là vàng ròng, nhưng tay chân em vụng về, làm hỏng mấy sợi dây chuyền mới làm xong, chị đừng chê là được rồi”.
Nam Mẫn sờ vào mặt cười, mắt tràn đầy kinh ngạc.
“Cái này là cậu tự làm?”
Tư Triết gật đầu, lại gãi đầu một cái.
“Lần đầu tiên tặng quà sinh nhật cho con gái, không có kinh nghiệm gì, hỏi cô em, cô nói con gái đều thích mấy loại như quần áo túi xách đồ trang sức gì đó.
Em nghĩ trên cổ chị trông khá trống vắng, vậy nên đã làm một sợi dây chuyền cho chị”.
Nam Mẫn hạ thấp mắt, nhìn thấy vết thương trên ngón tay cậu ta, dù không dán băng keo cá nhân, cũng có thể nhìn thấy vết da rách, rạch ra không ít vết máu.
Cô là bậc thầy khảm ngọc, đương nhiên biết vết thương này từ đâu tới.
Tư Triết tỉnh bơ vòng tay sau lưng: “Lần đầu làm không quá thành thạo, về sau thì ổn rồi”.
Đôi mắt Nam Mẫn nhìn Tư Triết, không biết nên nói cái gì.
Thật ra thì từ trước đến nay cô cũng không thiếu đồ trang sức.
Chỉ là chiếc vòng ngọc trai mẹ để lại, cô có thể đeo hàng ngày với nhiều kiểu khác nhau trong vòng một năm, chứ chưa nói đến các thương hiệu lớn các bố và các anh tặng, mở ra một tiệm trang sức cũng dư sức có thừa.
Cũng không phải cô không muốn đeo, chỉ là những loại trang sức bằng vàng nguyên chất quá nặng, đeo lên cổ thật phiền phức, chỉ khi tham dự những trường hợp quan trọng, cô mới thỉnh thoảng đeo.
Lớn thế này rồi, đây là lần đầu tiền cô nhận được sợi dây chuyền do một cậu con trai tự tay chế tạo.
Nghĩ đến cũng biết, đôi bàn tay dày thon dài muốn chế tạo một đồ vật nho nhỏ, quả thật không dễ dàng chút nào.
Cậu ta càng qua loa thì lại càng khiến Nam Mẫn cảm thấy lòng bàn tay nặng trĩu.
Cảm giác trong lòng thật lạ.
Trong não vừa xoẹt qua một ý niệm hoang đường, Đinh Danh Dương lau tay, đánh vào sau gáy Tư Triết một cái: “Thằng nhóc này đúng là hiếu thuận, lần trước sinh nhật tôi, nó đã tặng tôi một con dao bếp, hàng cao cấp đó”.
Tư Triết mím môi, từ đáy lòng chán ghét sư phụ mình: Lúc này sao thầy lại xen vào chứ.
Không thể không nói, Đinh Danh Dương vừa mở miệng đã xóa bỏ đi rất nhiều băn khoăn của Nam Mẫn.
Cô dùng giọng điệu vô cùng trịnh trọng và nghiêm túc: “Tôi biết cậu hiểu chuyện, muốn tôi vui vẻ, nhưng cậu là vận động viên bóng rổ, lại còn làm đầu bếp, tay quan trọng thế nào, không cần tôi nói nhiều, tại sao phải làm việc khiến bản thân mình bị thương chứ?”
Tư Triết thấy Nam Mẫn nghiêm mặt, tim đập thình thịch, không phải sợ, cũng không phải kính nể, chỉ là đơn thuần không muốn khiến cô không vui.
Trong lòng nôn nóng giống như con kiến trên chảo nóng, lại không muốn lên tiếng chống đối, khuôn mặt nhỏ anh tuấn trong nháy mắt phồng lên đỏ bừng.
Đôi mắt nai trong veo hiện lên thủy quang, cứ như vậy nhìn cô chằm chằm.
Lòng dạ có cứng rắn như thế nào cũng không kìm được trước ánh mắt như vậy.
Nam Mẫn chỉ duy trì mặt lạnh được năm giây thì không nhịn nổi nữa, giọng điệu của cô hòa hoãn lại: “Được rồi, quà tôi nhận.
Chỉ một lần này thôi, lần sau không phá lệ đâu”.
Chị cho bậc thang, dù muốn hay không Tư Triết cũng thuận theo bậc thang đi xuống, cậu ta vui vẻ cười, nặng nề gật đầu: “Vâng!”
“Đúng là trẻ con…”, Nam Mẫn không nhịn được giơ tay muốn sờ đầu cậu ta, nhưng với không tới.
Tư Triết ngây ra, thuận theo động tác của cô, cậu ta khom người cúi thấp đầu.
Hình ảnh đó cực kỳ giống hươu cao cổ đột nhiên cúi đầu xuống…
Nam Mẫn bật cười, rụt hai tay về: “Được rồi, thời gian sắp không đủ, tôi còn phải mau chóng nấu ăn”.
Bị chị sờ đầu, Tư Triết ra vẻ không vui.
Nhưng tương lai còn dài.
Cậu ta nhanh chóng an ủi bản thân, sau đó đi theo Nam Mẫn: “Chị, để em giúp chị”.
…
Không thể không nói, Nam Mẫn vừa vào phòng bếp, nơi này liền biến thành thiên hạ của cô.
Cô đứng trước bếp lò, giống như một vị nữ tướng quân rong ruổi nơi chiến trường, thứ cầm trong tay rõ ràng chỉ là cái nồi, nhưng lại giống như cầm đao kiếm, thật sự rầm rộ, khí thế dứt khoát táo bạo.
Đinh Danh Dương và Tư Triết giống như người hầu hạ, nghe cô thúc giục.
Đồ ăn đã chuẩn bị xong trước, Nam Mẫn làm rất nhanh, từng món đưa ra khỏi nồi, mang lên bàn, cùng với mùi thơm lan tỏa, các anh cũng đã đến.
.
...