...
Những lời bàn tàn đó lọt vào tai Nam Mẫn, mặt cô vẫn bình tĩnh không chút thay đổi, hệt như chẳng nghe thấy gì, nhưng Dụ Lâm Hải lại không nhịn được, sắc mặt tối xuống, mắng Trác Huyên một câu: “Cô phát điên cái gì thế?”
Nhưng hành động bảo vệ Nam Mẫn của anh dường như đã chứng thực cái câu “chỉ nghe người mới cười, không nghe người cũ khóc”, nhất là với cái vẻ nước mắt rưng rưng của Trác Huyên, nhìn kiểu nào cũng thấy cô ta giống kẻ bị vứt bỏ đáng thương.
Quần chúng ăn dưa có xu hướng thương hại phe yếu nhiều hơn, vì thế họ đều nhìn Nam Mẫn với vẻ công kích, dù là ngấm ngầm hay lộ liễu, như hận không thể dùng nước miếng bắn cô thành cái rổ.
Nam Mẫn đẩy Dụ Lâm Hải đang chắn trước mặt mình, đối mặt với Trác Huyên, thản nhiên nói: “’Đây là bệnh nhân tâm thần từ đâu chạy ra thế này? Cố Hoành, liên lạc với bệnh viện, hoặc là trực tiếp báo cảnh sát, đừng để người khác bị thương”.
Bệnh nhân tâm thần hả?
Quần chúng ăn dưa lại chuyển tầm mắt sang Trác Huyên, ai cũng lùi lại, như sợ bị cô ta cắn trúng.
Cố Hoành luôn làm theo mệnh lệnh của Nam Mẫn, bèn liên lạc với một bệnh viện tâm thần, gọi họ tới đây đón người, như thể đang xác minh việc Trác Huyên là bệnh nhân tâm thần khiến mọi người bỏ chạy tán loạn.
Cái gì mà con giáp thứ mười ba, mười bốn, bọn họ thương cho sức khỏe của bản thân mình hơn là hóng hớt nhiều.
Trác Huyên lớn đến từng này tuổi, đây là lần đầu bị mọi người xem là bệnh nhân tâm thần, cô ta tức điên người, nhưng trước mặt Dụ Lâm Hải, cô ta vẫn phải giữ dáng vẻ tao nhã, không thể lao tới đánh Nam Mẫn được, chỉ có thể nhịn.
Cô ta ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Cô Nam, đùa đủ chưa?”
“Ai đùa với cô?”
Nam Mẫn nói: “Một kẻ giật chồng người khác như cô mà cũng dám mặt dày đứng ngoài đường mắng người khác là kẻ thứ ba hả, không điên thì ai lại làm mấy chuyện điên rồ như thế?”
“Cô…”, Trác Huyên không nói lại, tức giận đến nỗi mặt lúc trắng lúc xanh, gương mặt hiền lành đáng yêu nhìn sang Dụ Lâm Hải: “Anh Hải, anh để cô ta bắt nạt em như thế ư?”
Dụ Lâm Hải lạnh mặt, hết sức hờ hững: “Rốt cuộc là ai bắt nạt ai? Tôi đâu có mù, tôi có mắt nên tự biết nhìn”.
Người của bệnh viện tâm thần tìm đến thật, họ vây quanh Trác Huyên.
Trác Huyên giật mình hét lên: “Mấy người đừng nghe cô ta nói bậy, tôi là người bình thường, không phải là bệnh nhân tâm thần”, nhưng cô ta càng la hét vùng vẫy, càng giống trạng thái điên loạn.
“Giữ cô ta lại, tiêm thuốc an thần vào!”
Thấy nhân viên y tế chuẩn bị lao tới bắt được Trác Huyên, thì cô ta đã nhào vào lòng Dụ Lâm Hải, nước mắt như mưa: “Anh Hải, em nhớ anh quá nên muốn đến đây gặp anh thôi mà.
Anh từng nói sẽ bảo vệ em cả đời cơ mà…”
Nam Mẫn hờ hững nhìn tất cả, như một người ngoài cuộc.
Cả đời hả?
Một kẻ chưa bao giờ đồng ý chuyện gì đó dễ dàng, lại đồng ý hứa hẹn cả đời với cô ta, trước kia anh đã yêu nhiều đến mức nào, mới có thể nói ra những lời đó.
Dụ Lâm Hải bị Trác Huyên ôm chặt, muốn né ra nhưng không cách nào thoát được.
Anh ngước lên nhìn Nam Mẫn theo bản năng, nhìn thấy đôi mắt lạnh buốt của cô, ánh mắt lạnh giá đó khiến tim anh chợt đông cứng, như bị ai đó bóp nghẹn.
Chỉ một ánh mắt đó đã đủ để anh biết, tất cả mọi cố gắng của anh những ngày qua, đều là nước đổ sông đổ biển.
Trận đòn anh chịu cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi.
Không còn hứng thú xem nữa, Nam Mẫn chuyển tầm mắt, nói với Cố Hoành: “Đi thôi”.
“Tiểu Mẫn!”
Nhìn bóng lưng rời đi của cô, Dụ Lâm Hải vội vàng gọi, nhưng Trác Huyên ôm quá chặt, sống chết không chịu buông tay, nhân viên y tế cũng lao tới, tình hình trở nên rối loạn.
…
Bóng dáng Nam Mẫn nhanh chóng biến mất trong đám đông.
Bước chân cô rất nhanh, Cố Hoành theo sau cô phải chạy mới có thể đuổi kịp, thấy Nam Mẫn sắp va vào một người, còn chưa kịp kéo lại thì cô đã lao vào người ta rồi.
“Thật lòng xin lỗi”, Nam Mẫn cúi đầu xin lỗi, đang định né qua bỏ đi, thì eo đã bị người đó ôm lấy.
Cô đang tức giận, chuẩn bị nổi bão thì giọng nói hiền hòa pha chút trêu ghẹo đã vang lên trên đỉnh đầu: “Sau lưng có sói đói đuổi theo hay sao mà em đi nhanh vậy, lao thẳng vào trong lòng người ta thế?”
Giọng nói quen thuộc đó khiến cơ thể Nam Mẫn chợt cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt điển trai mà chiếc mũ lưỡi trai cùng với khẩu trang đó không thể che đi được, gương mặt dịu dàng, nho nhã với ánh mắt chất chứa ý cười.
Cổ họng Nam Mẫn nghẹn ngào, cảm thấy mũi cay cay, cảm giác uất ức khó nói thành lời bỗng chốc dâng lên, sau đó hóa thành một tiếng gọi khẽ.
“Anh ba”.
Cô ôm lấy người đó.
Hạ Thâm khẽ thở dài, đau lòng ôm lấy Nam Mẫn, bàn tay với những khớp xương rõ ràng xoa đầu cô: “Xem ra có người đã khiến công chúa nhỏ nhà chúng ta chịu uất ức rồi, là thằng nhóc họ Dụ kia đúng không?”
Nam Mẫn không nói lời nào, chỉ cảm thấy lòng nghẹn ngào, đau nhói.
“Đừng tức giận, anh giúp em báo thù”.
Hạ Thâm cúi xuống nhìn cô: “Hay là chúng ta lại trùm bao tải đánh một trận nữa!”
Lúc này cảm xúc của Nam Mẫn mới có sự dao động, cô nở nụ cười, tức giận nói: “Sao anh giống anh hai thế, cứ thích nghĩ ra mấy cái ý tưởng vớ vẩn đó”.
...