...
Nhìn tình hình cổ phiếu và ngân quỹ, ánh mắt Dụ Lâm Hải u ám, anh gọi cho trợ lý: “Thanh toán khoản còn lại của dự án từ thiện chữa bệnh miền Tây rồi sao?”
“Vâng, ba ngày trước đã nhận được”.
“Thông báo cho tổng biên tập Dương của Nhật báo Kinh Hoa, ông ta biết phải làm gì”.
“Vâng”.
Xử lý xong công việc thì đêm đã khuya.
Dụ Lâm Hải ngước mắt nhìn giờ, mày kiếm khẽ nhíu, lúc này còn chưa nhận được tin tức, hiệu suất của người nào đó so với trước đây đã thấp hơn rất nhiều.
Giống như tâm linh tương thông, anh đang suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, anh nhấc máy: “A lô”.
Điện thoại được kết nối, chưa đợi anh “khởi binh vấn tội”, đối phương đã oang oang nói: “Người anh em, tôi điều tra tư liệu cậu gửi đến cả một buổi tối, cô vợ cũ của cậu đó hoàn toàn không tồn tại”.
Dụ Lâm Hải phỏng đoán rất nhiều khả năng, nhưng anh không ngờ lại nhận được đáp án như vậy, mày kiếm nhíu chặt: “Cậu nói cái gì?”
Phó Vực nhìn chằm chằm vào máy tính của mình, rất buồn bực: “Suy đoán của cậu không sai, quả thực là hacker xâm nhập vào hệ thống camera giám sát trong bán kính trăm dặm nhà cậu, xóa sạch mọi dấu vết của vợ cũ cậu, hơn nữa sau khi cô ta rời đi không bao lâu, tất cả thông tin đều bị xóa sạch.
Nhưng chỉ cần cô ta là người thật sự tồn tại, không thể nào đến một chút thông tin cũng không có, chắc chắn có thể lần ra manh mối, nhưng e là danh tính của cô vợ cũ này của cậu đã là giả ngay từ đầu”.
Dụ Lâm Hải mờ mịt, tay cầm bút dần siết chặt: “Ý cậu là toàn bộ tư liệu tôi đưa cho cậu đều là giả?”
“Đúng vậy, thông tin đều là giả, bằng không sao có thể không điều tra được người thật chứ?”
Phó Vực không nói được mấy câu nghiêm túc lại bắt đầu trêu đùa: “Rốt cuộc cậu đã kết hôn với loại phụ nữ nào vậy, thần bí như vậy, không phải là người ngoài hành tinh hay ma quỷ gì đó chứ?”
Dụ Lâm Hải lạnh lùng nói: “Phó Vực”.
“Được rồi, được rồi, không đùa nữa.
Nếu có ảnh, tôi có thể giúp cậu điều tra xem.
Tôi nói này, tốt xấu gì cũng làm vợ chồng ba năm, cậu không hiểu chút gì về người ta, thông tin đều là giả thì không nói làm gì, đến tên cũng không chắc chắn là thật, ảnh chụp cũng không có, tôi nghi ngờ cậu có phải thực sự đã kết hôn một lần rồi không?”, Phó Vực lải nhải không dứt: “Vợ cũ còn chưa xử lý xong, lại muốn cưới cô khác, cậu nghĩ kỹ chưa?”
Dụ Lâm Hải mặc kệ anh ta luyên thuyên, đứng dậy đi vào phòng ngủ chính, mở tủ đầu giường tìm ra hai tờ giấy đăng ký kết hôn: “Ảnh trên giấy đăng ký kết hôn có được không?”
“Cậu gửi qua đi, tôi thử xem”.
Dụ Lâm Hải không cúp máy, chụp lại bức ảnh, gửi qua.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười khẽ của Phó Vực: “Vợ cậu cũng khá xinh đấy, nhìn có vẻ là một người mẹ hiền vợ tốt…Ơ, không đúng, sao khuôn mặt này trông quen thế nhỉ?”
Phó Vực liên tục hết phóng to lại thu nhỏ bức ảnh: “Cậu chờ một chút, đừng cúp máy”.
Anh ta nhanh chóng chuyển bức ảnh vào máy tính, dùng phần mềm Photoshop cắt hình cô dâu trên tờ giấy đăng ký kết hôn, sau đó khẽ vén mái tóc dài của cô lên, cắt thành tóc ngắn, trang điểm thêm, một khuôn mặt rạng rỡ trong trẻo hiện ra.
“Oh!”
Dụ Lâm Hải ở đầu dây bên kia không hiểu tại sao tim anh lại căng thẳng theo phản ứng của Phó Vực: “Thế nào rồi?”
Phó Vực khó khăn nuốt nước bọt, nói vào điện thoại: “Tôi nghĩ tôi đã gặp vợ cũ của cậu.
Cô ta ở thành phố Nam”.
Dụ Lâm Hải ngồi bên chiếc giường trong phòng ngủ chính, xem đoạn video Phó Vực gửi đến, là anh ta xâm nhập vào hệ thống camera giám sát lấy được.
Video đầy màu sắc, âm nhạc ầm ĩ, Dụ Lâm Hải cau mày, anh không thích nhất là những nơi ồn ào nhốn nháo như này, nhưng vẫn kiên nhẫn xem nó.
Bóng hình của một người phụ nữ xuất hiện trong tầm mắt, không nghi ngờ gì người phụ nữ đó chắc chắn là tâm điểm của tất cả mọi người.
Cô mặc chiếc váy đỏ rực gợi cảm, đi đôi giày cao gót màu vàng.
Cô lắc lư theo điệu nhạc ở giữa trung tâm sàn nhảy, giống như yêu tinh tự do, giơ tay nhấc chân tràn đầy vẻ biếng nhác, nhưng lại khó che mất vẻ phong tình và linh động.
Làn da trắng như tuyết tỏa sáng trong suốt dưới ánh đèn, khuôn mặt hơi nghiêng sang một bên, một khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng rạng rỡ.
Lộ Nam Mẫn!
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ, Dụ Lâm Hải suýt chút nữa bật dậy khỏi giường, đồng tử mở to.
Là cô, nhưng lại không giống cô.
Vợ anh là một người đẹp tẻ nhạt dịu dàng hiền như khúc gỗ, sao có thể lạnh lùng kiều diễm lại mềm mại như vậy, nói là “yêu tinh” cũng không phải nói quá!
Dụ Lâm Hải xem video không chớp mắt, nhìn từng hành động của người phụ nữ, anh đặc biệt muốn nói với bản thân đó không phải là cô, nhưng lớp trang điểm trên mặt cô có dày thế nào cũng không che được nốt ruồi lệ dưới khóe mắt phải.
Chắc chắn là cô!
Sau đó, anh nhìn thấy người anh em tốt của mình lắc lư thân hình cao to sáp lại gần, bàn tay to còn di chuyển dọc theo eo đến bờ mông cong của cô…
Ánh mắt Dụ Lâm Hải tối sầm lại, siết chặt điện thoại, không nhịn được nghiến răng: Tên khốn này chiếm lợi cả trên người phụ nữ của anh, chán sống rồi sao?
Trong đầu vừa mới chợt lóe lên ý nghĩ này, người phụ nữ suýt bị sàm sỡ đã nắm lấy cổ tay của Phó Vực thực hiện động tác ném ngã, sau đó đánh xuống một quyền, động tác rất mạnh mẽ, tàn nhẫn!
Dụ Lâm Hải trợn tròn mắt.
Giọng Phó Vực đúng lúc từ trong điện thoại truyền đến: “Cậu nhìn thấy vợ cũ của cậu đánh tôi như thế nào rồi chứ, người anh em bây giờ vai tôi vẫn còn đau đây này, kỹ năng này là cậu dạy à…”
Dụ Lâm Hải không thể ngồi yên một chỗ được nữa, lập tức bước ra ngoài, khẽ quát một tiếng vào điện thoại: “Gửi địa chỉ cho tôi”.
Trên đường đến thành phố Nam, Dụ Lâm Hải phát đi phát lại đoạn video, ánh mắt u ám, rất rõ ràng đây mới là bộ mặt thật của cô, tất cả dịu dàng, hiền thục, mềm yếu, ngoan ngoãn đều là giả!
Nhưng cô đã ngụy trang quá thành công, ba năm kết hôn, anh cũng không thể nhìn thấu bộ mặt thật của cô.
Vậy rốt cuộc cô là ai?
Phó Vực nói cậu bảy nhà họ Bạch ở thành phố Nam gọi cô là “em gái”, mọi người đều biết nhà họ Bạch ba đời không có con gái, hay…cô là người tình của Bạch Thất?
Ý nghĩ này khiến khuôn mặt vốn lạnh lùng nghiêm nghị của Dụ Lâm Hải nhanh chóng bao phủ một lớp băng giá, áp suất không khí quanh người cực kỳ thấp.
Anh muốn xem xem cô rốt cuộc đang giở trò gì!
...