...
Chương 847
“Đúng”.
Cô tự giới thiệu tên mình: “Tôi là Nam Mẫn”.
Người kia gật đầu, dường như cảm thấy rất hài lòng với sự thông minh và tài trí của mình, tự khẳng định cho bản thân.
“Nam Mẫn”, anh ta thì thào tên cô: “Nghe rất hay”.
Nam Mẫn cũng ngạc nhiên vì phản ứng này: “Anh cả bảo anh tới đón tôi, lại không nói cho anh biết tên tôi hả?”
“Không có”.
Anh ta lắc đầu: “Tôi biết tên tiếng Anh của cô, Grace. Lạc Quân Hành nói cô gái xinh đẹp nhất ngồi khoang thương gia chính là em gái anh ta”.
Đúng thế.
Nam Mẫn vui vẻ được một giây thì chợt nhận thấy có gì đó sai sai, liếc về sau một chút, bèn nhìn thấy hai gương mặt vừa đen vừa vô tội của Hướng Tả và Hướng Hữu.
“…”
Trên máy bay, khoang thương gia, cô gái xinh đẹp nhất?
Hình như cái khoang này chỉ có một giới tính nữ là cô.
Thì ra giá trị nhan sắc của cô chỉ chiến thắng được hai tên đàn ông như Hướng Tả và Hướng Hữu.
Cọ bĩu môi: “Đúng là chiến thắng không vinh quang chút nào”.
Hướng Tả: “?”
Hướng Hữu: “?”
Hai gương mặt cơ ngác.
Anh cơ trưởng vẫn chưa biết mình đã vô tình dấy lên một ngọn sóng, đôi mắt lạnh lẽo vẫn trừng trừng nhìn cuốn sách, nhìn mấy chữ thể hành xinh xắn “sách của Nam Mẫn, không cho mượn”.
“Này, anh xem đi”.
Nam Mẫn khép sách lại, đưa cho anh ta.
Hàng mi dài của anh cơ trưởng khẽ run run: “Sách của cô không cho người ta mượn cơ mà?”
“Đúng vậy, nên quyển này tặng cho anh”.
Nam Mẫn khẽ nở nụ cười: “Không cho mượn, nhưng có thể tặng, cũng không tính là vi phạm nguyên tắc của tôi”.
“Nhưng mà”, sau đó cô đã nhanh chóng thôi cười: “Mong anh sang ghế trống bên kia xem, tôi còn phải làm việc”.
Anh cơ trưởng nhìn mấy tờ bản kiểm điểm trên bàn nhỏ, Nam Mẫn giơ tay che lại, cũng giơ tay chỉ chiếc ghế không người bên kia, ý bảo anh ta mau đi đi nhanh lên.
Người đó cũng không hề nổi giận, cầm sách nói “cảm ơn” rồi sang chỗ bên cạnh tập trung xem.
Nam Mẫn biết những chuyến bay quốc tế đường dài thế này thường có hai cơ trưởng, nhưng anh phó cơ trưởng này có hơi nhàn nhã quá rồi đó, anh ta không định quay về buồng lái hả?”
Máy bay vẫn vững vàng lướt qua không trung, Nam Mẫn tiếp tục viết bản kiểm điểm của mình, cố gắng chắp vá các thứ lại.
“Phù, xong rồi!”
...