...
Trên mặt Nam Mẫn viết đầy lời khó nói hết: “Anh nhỏ, thưởng thức của anh chết hết rồi”.
Bạch Lộc Dư: “…”
“Phụt…”, lần này đến lượt Lý Vân cười nhạo Bạch Lộc Dư.
Hai người này rõ ràng là kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng vẫn còn muốn cười nhạo làm tổn thương lẫn nhau, đây chính là giải thích hoàn mỹ cho những gì được gọi là “Tình anh em chắc có bền lâu”.
Ngoại trừ màu sắc xe thể thao, sau khi được Bạch Lộc Dư cải tiến, Nam Mẫn rất thích tính năng, cô đi một vòng, nhẹ nhàng chơi vài cú trượt, thân xe nhẹ tênh giống như sắp bay lên.
Đúng lúc Tư Triết bưng đồ ăn đi ra, vừa đến cửa thì nhìn thấy cảnh tượng này, cậu ta kinh ngạc che miệng hô lên một tiếng, ngược lại dọa cho Lý Vân và Bạch Lộc Dư giật mình.
Trên mặt Bạch Lộc Dư tràn đầy nụ cười kiêu ngạo: “Thái sư thúc của cậu ngầu chứ? Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ chơi xe rất lợi hại của con nhóc này, tôi đều muốn quỳ xuống”.
Nói xong, anh ta lại khẽ thở dài: “Đáng tiếc, con bé đã rời khỏi thần đàn đua xe từ rất lâu rồi”.
Đôi mắt Tư Triết đã dán chặt trên người Nam Mẫn không dứt ra được.
Chị gái đẹp xuất sắc.
…
Dụ Lâm Hải đến khu vườn Hoa Hồng.
Vốn dĩ anh muốn đặt một bàn ăn tối dưới ánh nến ở nhà hàng Thực Vị ở ngõ cổ Nam Kiều, cố gắng chúc mừng sinh nhật Nam Mẫn.
Không ngờ vừa đi được nửa đường, Hà Chiếu thông báo một tin không may, đó là hôm nay nhà hàng Thực Vị đã được người khác bao.
Dụ Lâm Hải trầm mặt: “Dù trả giá cao gấp mười lần cũng phải bao trọn”.
Hà Chiếu đàm phán một hồi với giám đốc nhà hàng, kết quả nhận được là…
“Tổng giám đốc Dụ, giám đốc nhà hàng nói, không phải chuyện tiền nong, tối nay nhà hàng phải tiếp đãi một vài vị khách vô cùng quan trọng, dù anh có ra giá tiền gấp trăm lần cũng không bao nổi đâu, hay anh đổi ngày hoặc đổi sang nhà hàng khác”.
Sắc mặt Dụ Lâm Hải chìm xuống, anh mím môi mỏng: “Đi khu vườn Hoa Hồng”.
Gặp Nam Mẫn trước rồi tính sau.
Chỉ tiếc đến khu vườn Hoa Hồng lại không gặp Nam Mẫn.
Quản gia Triệu đang sai người thu dọn hộp quà đã bóc xong, sắp xếp chuyến đến kho, trong sân chất đầy hộp quà đủ loại đủ màu, mấy người giúp việc bận đến mức hỗn loạn.
Nhìn thấy chiếc xe nhỏ màu đen quen thuộc này, quản gia Triệu đích thân ra đón khách: “Thưa anh, xin hỏi anh có đến làm gì?”
Dụ Lâm Hải nhìn hộp quà trải đầy sân, đôi mắt đen nhánh giống như nước hồ sâu thẳm.
Anh thấp giọng: “Tôi tìm Nam Mẫn”.
Quản gia Triệu nghe vậy liền nhìn anh thật kỹ, bà ấy không được vui lắm, tục danh của cô cả không phải ai cũng có thể tùy tiện gọi, người này đúng là không biết lễ phép.
“Xin lỗi, cô cả của chúng tôi không có ở đây, nếu anh cần liên hệ thì có thể gọi cho cô ấy, hoặc hôm khác lại tới, xin thứ lỗi tôi không thể cho anh vào”.
Nói xong, quản gia Triệu liền lệnh cho gác cửa đóng cổng lớn lại.
Hà Chiếu vội vàng nói: “Chúng tôi không có ác ý, là đến tặng quà.
Hôm nay không phải sinh nhật của cô Nam sao.
Tổng giám đốc Dụ của chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều món quà, muốn đích thân đưa cho cô ấy”.
Vừa nói đến “Tổng giám đốc Dụ”, quản gia Triệu liền biết người đến là ai.
Đôi mắt đã trải qua phong sương của bà ấy cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm Dụ Lâm Hải, thầm nghĩ đây chính là tên phụ lòng hại cô cả chịu khổ và uất ức mấy năm này.
Hóa ra đức hạnh trông như thế này!
“Ồ, là tới tặng quà”.
Quản gia Triệu nhàn nhạt đáp lại một tiếng, nhưng không hề có một chút ý tứ muốn cho họ vào cửa, bà ấy quay đầu nói với giúp việc đang vận chuyển đồ: “Mọi người cẩn thận một chút, trong hộp đều là bảo bối giá trị có tiền cũng không mua được, đừng để rơi vỡ đó.
Trong kho vẫn còn có quà chưa mở cũng phải phân thành các loại, đợi cô cả có thời gian rảnh sẽ từ từ mở”.
Dặn dò xong, bà ấy lại quay đầu, mặt lộ vẻ khó xử.
“Thưa anh, anh cũng nhìn thấy rồi, người trước tặng quà nhiều quá, kho hàng và sân đều chật hết cả, trong phòng khách ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, thật sự là không còn chỗ trống nữa.
Ý tốt thì tôi thay cô cả nhận, hay anh cứ cầm về tặng cho cô gái khác đi”.
Nói xong, quản gia Triệu liền xoay người, lạnh giọng ra lệnh: “Tiễn khách!”
Cổng lớn của khu vườn Hoa Hồng đóng “Bộp” một tiếng ngay trước mặt Dụ Lâm Hải.
“Này, các người làm sao thế, đây chính là cách nhà họ Nam đãi khách sao?”, Hà Chiếu đụng phải nên mũi đầy tro, anh ta tức giận kêu gào, nhưng lại bị Dụ Lâm Hải kéo cổ rời đi.
Lên xe, Dụ Lâm Hải lạnh lùng bảo tài xế đi đến ngõ cổ Nam Kiều.
Nếu Nam Mẫn không ở nhà, vậy nhất định là đi đến nhà hàng Thực Vị, nghĩ đến người có thể tiền muôn bạc biển bao phòng ăn, lại không chịu chuyển nhượng, cũng chỉ có cô mới có quyền lợi này.
Cô bao toàn bộ nhà hàng là muốn tổ chức tiệc sinh nhật sao?
Sao lại không thông báo với anh một tiếng.
Ý tứ nóng nảy hiện lên trong lòng, Dụ Lâm Hải móc điện thoại ra gọi cho Phó Vực, đầu dây vừa nhận, anh liền đi thẳng vào vấn đề: “Cậu đang ở tiệc sinh nhật Mẫn?”
Đầu dây bên kia, Phó Vực nói chuyện uể oải: “Tôi muốn đi lắm chứ, mà không có tư cách.
Cô ấy nói hôm nay là tiệc gia đình, không cho phép tôi đi, tối nay cô ấy còn muốn đích thân xuống bếp làm một bàn lớn đầy món ngon, tôi thèm quá trời đây này”.
Đáy mắt Dụ Lâm Hải vén lên từng tầng rung động: “Biết rồi”.
Nói xong định cúp máy, giọng nói Phó Vực lại vang lên: “Sao hả, muốn đi à? Đừng trách người anh em này không nhắc nhở cậu.
Tiệc sinh nhật tối nay chắc hẳn mấy người anh của cô ấy sẽ đến, nếu cậu đi, e rằng tiệc sinh nhật sẽ biến thành Hồng Môn yến, cẩn thận cái mạng nhỏ khó mà bảo toàn đấy”..
...