...
Chương 685
Xương bướm sau lưng vô cùng hoàn hảo.
Chỉ là lúc này, đôi xương bướm đó đang hơi run lên vì sợ hãi, giống như con bướm vỗ cánh.
“Anh nói này, Âm Âm à…”
Phó Vực nhìn Tô Âm bày kim châm, cảm thấy vẫn nên thương lượng với cô bé thì tốt hơn: “Này, hay là nhờ soái ca của em đến khám cho anh đi, anh cũng không có vấn đề lớn gì, không cần đích thân em…”
Tô Âm chuẩn bị kim châm với vẻ mặt không cảm xúc, thản nhiên nói: “Soái ca Vân Khanh bận lắm, không quan tâm được bên này. Anh thực sự không có vấn đề gì lớn, cắm mấy cái thì có thể giải quyết được thì không cần phiền đến các soái ca, để em làm là được”.
Sao con bé này nghe không hiểu chứ?
Phó Vực sắp suy sụp, ấp úng nói: “Đầu tiên phải nói rõ, không phải anh không tin tưởng em… Anh chỉ cảm thấy, hay là anh, anh tự hoạt động một lúc là được, anh cảm thấy không cần châm cứu, thật đấy…”
Tô Âm ngước đôi mắt đen láy nhìn Phó Vực: “Anh, anh sợ kim châm à?”
“…”
Phó Vực thầm nhủ trong lòng, anh sợ kim châm sao? Anh sợ em đó!
Nhưng còn nói tiếp, Phó Vực thực sự sợ động chạm đến lòng tự tôn của cô bé này, nghĩ cũng chỉ là cắm kim châm thôi, có gì to tát, dù sao bây giờ hông cũng đau, để cô bé cắm mấy cái kim châm, nói không chừng là lấy độc trị độc đấy.
Nghĩ vậy, Phó Vực không giãy dụa nữa: “Thôi vậy, em cắm kim châm đi!”
Ra dáng vẻ anh dũng hy sinh chịu hình.
Trước nay Tô Âm không nghi ngờ y thuật của mình, chỉ cảm thấy Phó Vực nhát gan.
“Anh à, anh yên tâm, em sẽ cố gắng tốc chiến tốc thắng, sẽ không khiến anh đau đâu”.
Phó Vực nghe thấy lời này chỉ muốn khóc, sao cứ có cảm giác lên đoạn đầu đài chứ?
Giống như đao phủ nói với phạm nhân tử hình: “Yên tâm đi, tôi sẽ xuống đao nhanh gọn, một nhát là xong”.
“Em làm đi, anh sẵn sàng rồi”.
Phó Vực cắn răng, nhắm mắt, đợi cơn đau ập đến.
Nhưng chỉ cảm thấy phần hông hơi ngứa, thì nghe thấy Tô Âm thản nhiên nói một câu: “Xong rồi”.
Ừm? Xong rồi?
Phó Vực ngẩn người, mở mắt đang định quay đầu thì bị Tô Âm ấn xuống: “Đừng cử động, mười phút là được”.
“?”, Phó Vực phản ứng hơi chậm: “Em cắm kim châm cho anh rồi à?”
Tô Âm: “Vâng, ba cây kim thôi, chuyện nhỏ. Chốc nữa rút ra, anh có thể nhảy nhót rồi”.
Phó Vực vẫn hơi thộn người, cắm kim rồi? Sao không có cảm giác gì?
Anh ta không tin lắm, nói với Tô Âm: “Trong túi anh có điện thoại, em mở phần chụp ảnh, chụp giúp anh một tấm, anh xem sao”.
“Anh còn muốn chụp lại à?”
...