...
Vẫn là Ada trải đời, kéo người học việc chẳng nên thân này lên sân khấu.
Khi lên đến sân khấu tâm trạng bất ổn của Nam Lâm ngược lại tốt hơn nhiều so với khi ở dưới, đối mặt với những câu hỏi của người dẫn chương trình và phóng viên, cô ấy cũng có thể đĩnh đạc trả lời, đặc biệt khi đề cập tới ý tưởng thiết kế của bản thân, lời nói của cô trôi chảy lưu loát, con ngươi cũng tỏa sáng lấp lánh.
“Nhìn đứa nhỏ này xem, tràn đầy năng lượng, rạng rỡ phấn chấn, rốt cuộc vẫn là thanh niên tốt hơn mà”.
Nam Mẫn nhìn Nam Lâm của hiện tại không khỏi nghĩ đến bản thân trước kia trong mắt cũng sáng ngời.
Từ khi nào thì ánh sáng này dần dần biến mất rồi?
Hai tròng mắt của của Cố Hoành vẫn dính chặt lên người Nam Lâm, dời cũng không dời nổi, khóe miệng không ngừng nở nụ cười.
Nam Mẫn đều nhìn vào trong mắt, cũng lộ ra nét cười hiểu ngầm, hỏi anh ta: “Thích sao?”
“Thích”.
Cố Hoành trả lời trong tiềm thức, một lúc sau mới đột ngột phản ứng lại Nam Mẫn đã hỏi mình điều gì, mà anh ta lại trả lời như thế nào, ý cười trên mặt cũng cứng ngắc lại rồi quay phắt đầu: “Tổng giám đốc Nam, tôi…”
“Thích thì thích, anh căng thẳng cái gì?”
Nam Mẫn nheo mắt nhìn anh ta: “Anh đừng nói với tôi, thích mà anh vừa trả lời không phải là loại thích trong tưởng tượng của tôi đó nhé”.
Cố Hoành vội lắc đầu, người đàn ông thô kệch cuối cùng cũng có chút thẹn thùng: “Hẳn là… đúng đi”.
“Hoa vạn tuế cuối cùng cũng đến ngày nở hoa rồi”.
Nam Mẫn cười trầm thấp: “Anh có tình, em có ý, là việc tốt đẹp nhất trên thế gian này, không phải là anh thích tôi, mà tôi vừa hay cũng thích anh sao, nếu đã thích thì cứ mạnh dạn theo đuổi, có gì phải sợ?”
Đôi mắt Cố Hoành sáng lên, dường như không dám tin tổng giám đốc Nam nhà mình có thể yên tâm giao em gái quý giá của lại cho anh ta.
Một giây tiếp theo, Nam Mẫn liền nghiêm mặt nói: “Anh có thể theo đuổi Nam Lâm, nhưng phải chú ý tới hai điểm: thứ nhất không thể ảnh hưởng tới công việc, thứ hai không thể bắt nạt em ấy, nếu không phải gánh chịu hậu quả như thế nào bản thân anh tự biết lấy”.
“Tôi hiểu rồi!”, Cố Hoành vui mừng khôn xiết cầu còn không được mà dứt khoát đồng ý: “Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ không để ảnh hưởng tới công việc, cũng chắc chắn sẽ đối xử tốt với Lâm Lâm!”
“Nhớ lấy lời mình nói”.
Nam Mẫn quở mắng anh ta một câu, muốn trở lại chỗ ngồi, vừa quay người liền chạm phải ánh mắt của Dụ Lâm Hải.
Gương mặt anh dịu dàng, con ngươi sâu thẳm đang nở nụ cười trong veo: “Chúc mừng”.
Hai lông mày Nam Mẫn xoắn vào nhau.
“Ở đây là hậu trường, sao anh lại vào đây?”
Trước sự chất vấn của cô, anh chỉ nhẹ giọng đáp: “Tôi nói với nhân viên bảo vệ bên ngoài rằng mình là bạn trai của em nên bọn họ cho tôi vào đây”.
Đôi mày Nam Mẫn càng cau chặt hơn, chỉ lãnh đạm nhìn anh nói: “Tôi không có bạn trai, anh có thể ra ngoài rồi”.
Dứt lời cô cũng không quan tâm tới anh nữa, chỉ tự mình ngồi xuống ghế sofa, tiếp tục nhìn lên màn hình lớn, lúc này micrô đã tới tay Ada.
Dụ Lâm Hải đứng phía sau cô, nhìn bóng lưng lạnh nhạt của cô, nụ cười trên mặt dần dần đông lại, cơ thể anh cứng đờ như tượng điêu khắc, cả khuôn mặt cũng bị một khoảng bóng mờ che khuất, không rõ biểu cảm.
Cô ấy vẫn còn giận anh vì cuộc điện thoại đó sao?
Anh sải bước tiến lại gần, rủ mi nhìn cô giải thích: “Cuộc điện thoại đó là do tôi xúc động, tôi không có ý gì khác, chỉ là sợ em bị thương nên hỏi em có cần giúp đỡ hay không…”
“Tổng giám đốc Dụ, tôi bây giờ khá bận nên không có thời gian nói chuyện phiếm với anh”.
Nam Mẫn không kiên nhẫn ngắt lời anh: “Nếu không còn chuyện gì khác, mời anh về đi”.
Anh lạnh lùng ra lệnh đuổi khách.
Thân thể Dụ Lâm Hải có chút cứng ngắc.
Cô bày tỏ rõ ràng không muốn đoái hoài tới anh, cũng không muốn có bất kỳ giao lưu nào với anh.
Phải làm sao đây?
Đường đường là tổng giám đốc Dụ đảm đương những dự án hàng chục tỷ đều chỉ là chuyện nhỏ nhặt, nhưng đối với loại chuyện như dỗ dành con gái này anh hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Lúng túng bó tay không biết phải làm sao.
Các nhân viên trong hậu trường nhìn họ một đứng một ngồi đều không hé nửa lời, bắt đầu nhao nhao thay Dụ Lâm Hải cảm thấy ngượng ngùng.
Những người không biết đến Dụ Lâm Hải thì nhướng mày, nhỏ giọng bàn tán: “Người này có độc sao, theo đuổi tổng giám đốc Nam của chúng ta theo đến tận công ty rồi”.
“Trông khá đẹp trai nhưng tôi cảm thấy EQ của anh ta không quá cao, anh nhìn dáng vẻ hờ hững của tổng giám đốc Nam đối với anh ta xem, sao anh ta phải tự chuốc vạ vào thân?”
“Người này ăn mặc đàng hoàng, cũng không biết là có thân phận gì, nếu không phải là ông chủ lớn thu nhập hàng chục triệu mỗi năm thì đừng mơ tưởng theo đuổi tổng giám đốc Nam của chúng ta!”
“Tôi nhìn càng giống như trai bao chèo kéo phụ nữ giàu có vậy chàng trai à bỏ cuộc đi, tổng giám đốc Nam há phải là đối tượng mà một người phàm tục như anh có thể theo đuổi?”
Những người nhận ra Dụ Lâm Hải thì ồn ào oán thầm: tổng giám đốc Dụ đến thật không đúng lúc, lúc nào tới xum xoe xin tha thứ không được lại cứ khăng khăng chọn lúc này.
Một khi tổng giám đốc Nam làm việc đều sẽ ‘mất hết nhân tính’, không ném anh ta ra ngoài đã rất nhân từ rồi.
Ngược lại cũng không phải là nhân từ, có thể chỉ vì không ra tay được thôi.
Người anh em, đúng là ngốc nghếch mà!
……
Bầu không khí như bị đóng băng, bên ngoài truyền đến từng tràng tiếng vỗ tay như sấm rền, buổi họp báo kết thúc thành công, Cố Hoành bước vào mời Nam Mẫn, khi chạm phải bóng dáng Dụ Lâm Hải, cả người đều choáng váng.
Tổng giám đốc Dụ thoát khỏi vướng mắc kia rồi sao?
Sao lại tới vào thời điểm này rồi?
“Thông báo cho bộ phận vận hành có thể mở kênh đặt hàng rồi, kêu bộ phận thị trường chuẩn bị”.
Nam Mẫn bình tĩnh căn dặn, bản thân ở hậu trường chủ trì toàn cục, xuyên suốt quá trình đều không để ý liếc mắt tới Dụ Lâm Hải, coi anh như không khí.
Bản thân Dụ Lâm Hải trái lại không cảm thấy bối rối.
Nam Mẫn vừa đi anh liền ngồi xuống vị trí cô ngồi vừa rồi, lặng lẽ nhìn cô bận rộn, còn rút ra điện thoại di động, lần đầu tiên gửi một đường link vào nhóm của gia tộc, kèm thêm một câu.
‘Công ty của Tiểu Mẫn phát hành trang sức mới, ủng hộ một chút’.
...