...
“Nam Mẫn đã lừa tôi, cô ấy lừa tôi là vì có thể đến bên cạnh tôi chăm sóc tôi, trả ân tình cho tôi, còn cô thì sao?”
Khóe miệng Dụ Lâm Hải cong lên: “Cô lừa tôi, nói cô mắc bệnh hiểm nghèo, muốn tôi ở bên cô sống nốt quãng thời gian cuối cùng của cuộc đời.
Cô mang mạng sống của cô ra đùa, để làm gì, chính là để tôi và Nam Mẫn ly hôn, để cô dễ dàng gả cho tôi, trở thành bà Dụ.
Cuối cùng là cô ấy đáng ghê tởm, hay là cô vô liêm sỉ?”
Cả người Trác Huyên run lên, lần đầu tiên cô ta nghe thấy anh dùng những lời lẽ nặng nề nói với cô ta, sắc mặt tái nhợt: “Anh Lâm, không phải vậy… em yêu anh thật lòng!”
Cô ta bật khóc.
Trước đây nước mắt linh nghiệm hiệu quả, bây giờ đã mất tác dụng.
Giọng không chút tình cảm của Dụ Lâm Hải truyền từ ống nghe: “Trác Huyên, đừng coi tôi là kẻ ngốc.
Rốt cuộc là thật lòng, hay là giả dối, tôi vẫn phân biệt được”.
Nói xong, anh liền tắt máy, và kéo số điện thoại đó vào danh sách đen.
Thì ra tình yêu sẽ biến mất thật.
Người đã từng yêu thật lòng, cũng sẽ không còn yêu nữa sau khi trải qua một số chuyện.
Nam Mẫn với anh, cũng vậy ư?
Bên phía Dụ Lâm Hải vừa tắt máy, điện thoại của Hà Chiếu liền đổ chuông: “Cái gì?”
Hà Chiếu che điện thoại, quay đầu vội vàng báo cáo với Dụ Lâm Hải: “Tổng giám đốc Dụ, không hay rồi, người của chúng ta phái đi theo mợ chủ báo tin, nói mở chủ gặp phải đám chặn xe uy hiếp trên đường về khu vườn hoa hồng, đối phương có không ít người, khí thế hừng hực!”
Đồng tử của Dụ Lâm Hải co mạnh lại, cuối cùng chuyện mà anh lo lắng đã xảy ra.
“Còn ngây ra đó làm gì? Quay đầu, quay lại đó!”
Chỗ mà Nam Mẫn bị chặn xe không phải là con đường buộc phải qua khi về khu vườn hoa hồng, mà là một con đường hẹp quanh co.
Nếu con đường này nhìn từ bản vẽ từ trên xuống, thì sẽ phát hiện nó gần như một đường thẳng, từ trung tâm thành phố trực tiếp xuyên về khu vườn hoa hồng mất thời gian ngắn nhất, người ngoài không biết, chỉ có người thường xuyên đến nhà họ Nam mới biết.
Bởi vì con đường này là do Nam Ninh Tùng, bố của Nam Mẫn mở ra, chủ yếu là để tiết kiệm thời gian về nhà.
Nhưng vì ít người biết con đường này, cho nên khá bí mật, không lắp đặt đèn đường, cũng không có mấy người đi đường, thậm chí còn ẩn trong rừng cây, vô cùng hoang vu, môi trường xung quanh còn khá âm u.
Đám chặn đường này, rõ ràng là ôm cây đợi thỏ, đã có chuẩn bị từ trước.
Từ khi cô mười bốn tuổi, thường xuyên xảy ra chuyện cướp giữa đường như này, Nam Mẫn cũng không thấy lạ nữa, hôm nay lại gặp phải, thậm chí còn có cảm giác lâu lắm không gặp phải.
Hồi còn nhỏ, cô đã biết bố mẹ của mình không phải người bình thường, cô kế thừa gen vượt trội và đặc biệt của bố mẹ, sinh ra đã bất phàm, mặc dù bố mẹ cố gắng muốn cho cô trở thành người bình thường, nhưng cuối cùng nguyện vọng tốt đẹp đó không thể thực hiện.
Cô cũng từng oán trách, tất cả các bạn nhỏ xung quanh, kể cả Nam Nhã và Nam Lâm đều có thể đến trường học, tại sao cô lại chỉ có thể ở nhà?
Cô từng khóc, từng làm ầm ĩ, thậm chí một mực muốn bỏ nhà đi.
Bố mẹ cô cho cô tình yêu vĩ đại, sự bảo vệ tốt nhất, nhưng vẫn không kìm được trái tim muốn bay ra của cô.
Với sự cố gắng lên kế hoạch của cô, cuối cùng đã thực hiện được vào năm mười bốn tuổi.
Nhưng không đợi cô vui mừng mấy ngày thì bị bắt cóc.
Trải nghiệm lần đó, gần như có thể gọi là “thoát khỏi cõi chết”, trẻ con phải trải qua ngã đau mới trưởng thành.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao bố mẹ phải nhốt cô ở trong nhà, thậm chí hết sức che giấu họ tên của cô, thân phận của cô, không tiết lộ bất kỳ chuyện gì liên quan đến cô ra ngoài, chính là đề phòng cô bị người khác nhằm vào.
Nhưng một người có sức sống như cô, đang tuổi trẻ yêu đời làm sao có thể nhốt cả đời trong nhà chứ?
Cô xin bố mẹ: “Dù sao con gái cũng phải có một ngày trưởng thành, con không thể dựa vào bố mẹ bảo vệ con cả đời.
Con không sợ nguy hiểm, con muốn trở nên mạnh mẽ, sẽ có một ngày, con phải ngăn bố mẹ ở phía sau con, bảo vệ bố mẹ”.
Từ đó về sau, cô vẫn lặng lẽ, nhưng cô có được tự do, cũng bắt đầu dựa vào năng lực của mình đấu với người muốn hại cô, lắc một cái qua mười năm, chưa từng thất bại.
Đám người đó xông lên, cửa xe bị khóa, bọn họ cầm côn sắt choang choang đập vào cửa kính, Nam Lâm sợ đến ôm tai, mặt tái nhợt.
“Chị cả, bọn họ là ai? Muốn ăn cướp ư?”
“Xuống xe hỏi là biết”.
Nam Mẫn vô cùng bình tĩnh lấy ra một cái túi màu đen từ dưới gầm ghế, thay áo chống đạn, lắp đạn vào súng, lên đạn, ném cho Cố Hoành: “Cầm lấy, đợi trên xe, bảo vệ Nam Lâm”.
Nói xong, cô định đẩy cửa xe đi xuống.
“Chị cả, đừng!”, Nam Lâm hoảng sợ tóm chặt cổ tay của cô, hết sức lắc đầu: “Mạng của em không đáng tiền, mạng của chị với đáng tiền! Bảo sư huynh Cố bảo vệ chị, em không sao!”
Nam Mẫn nhìn em gái một lòng hướng về cô này, tình cảm khi xưa dâng lên niềm ấm áp trong lòng, cong miệng cười.
“Yên tâm đi, chỉ mấy tên nhãi này, không lấy nổi mạng của chị đâu”.
Nam Mẫn xuống xe, đóng cửa xe lại, lướt nhìn: “He, đừng đập nữa, cửa kính làm từ vật liệu đặc biệt, đạn bắn không xuyên, tiết kiệm chút sức lực đi”.
Bảy tám tên côn đồ vừa nhìn thấy Nam Mẫn đường hoàng xuống xe, lập tức ngẩn người, đều không phản ứng lại được.
...