Chương 739


...

Vả lại Kiều Phúc và chị em họ Ngô đều là người Bắc Tống đã sống hơn tám trăm năm, tồn tại dưới hình thức linh thể, tính theo tuổi tác thì bọn họ cũng được xem là lão quái vật.

Ngoại hình thay đổi sau khi tu luyện cũng chẳng có gì lạ.


Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
Quả nhiên lúc Dương Bách Xuyên đi đến, chị em họ Ngô lập tức chào hỏi: "Chào tiên sinh."

Giọng nói, động tác, thần thái giống hệt cô bé Ngô Mặc Thu.

Dương Bách Xuyên hỏi dò: "Cô là... Thu Nhi hả?"

"Hì hì, thưa tiên sinh, em chính là Thu Nhi. Tối qua sau khi tu luyện và hấp thụ ma tinh, tu vi của Thu Nhi tăng vọt, Phong Đô Quyết đã lên đến tầng năm đỉnh phong. Có điều linh thể xảy ra biến hóa, trưởng thành trong một đêm.

Thu Nhi cảm ơn tiên sinh đã trao cơ may cho em, sau này Thu Nhi nhất định sẽ dốc sức dốc lòng phục vụ tiên sinh, bảo vệ cô chủ và mọi người thật tốt."

Ngô Mặc Thu - người trở thành thiếu nữ xuân thì chỉ trong một đêm - vui vẻ nói với Dương Bách Xuyên.

Nhìn cô bé trưởng thành sau một đêm này, Dương Bách Xuyên không kìm được nuốt nước miếng. Bởi vì lúc này trang phục mà Ngô Mặc Thu biến ra là váy hai dây hiện đại, có lồi có lõm.

Mặc dù cô vẫn là linh thể, song trông không khác gì cơ thể của người bình thường, khiến Dương Bách Xuyên nảy sinh một loại kích động muốn chạm vào để kiểm tra tính chân thật.

Bé gái một đêm hóa bướm, biến thành báu vật khiến người ta muốn phạm tội.

Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, loại bỏ ý nghĩ hoang đường trong đầu, đồng thời tự nhủ trong lòng: "Cô ấy chỉ là một con quỷ, không thể, không thể!"

Sau đó anh cảm nhận tu vi của Ngô Mặc Thu, tức thì kinh ngạc. Trong linh thức anh phát hiện ra lúc này hơi thở âm hàn trên người Ngô Mặc Thu còn mạnh hơn võ cổ giả Ám Kình tầng chín đại viên mãn.

Anh chợt nảy ra một ý: "Thu Nhi, em đánh anh một chưởng xem nào."

"Á, Thu Nhi không thể đánh tiên sinh!" Ngô Mặc Thu nghe thấy Dương Bách Xuyên bảo mình đánh anh thì lập tức xua tay liên tục.

"Không phải, ý anh là thử tu vi hiện tại của em ra sao." Dương Bách Xuyên giải thích.

"Ồ, thì ra như vậy. Hì hì, tiên sinh yên tâm, hiện giờ Thu Nhi rất đỉnh đấy, nhất định có thể bảo vệ mọi người chu toàn. Trong đầu Thu Nhi có thêm truyền thừa sống động đấy." Mặc dù Ngô Mặc Thu đã trở thành một cô gái xinh đẹp trong vòng một đêm, nhưng tính cách vẫn như một cô nhóc.

"Vậy thì thử đi, để cho anh xem Thu Nhi đỉnh cỡ nào." Dương Bách Xuyên khẽ mỉm cười tiếp lời. Đương nhiên là anh rất vui khi tu vi của Ngô Mặc Thu tăng mạnh. Dù sao họ cũng là người một nhà, cô có tu vi mạnh tức là Vân Môn lại có thêm một cao thủ.

"Vâng, tiên sinh cẩn thận nhé, Thu Nhi xin đắc tội." Dứt lời Ngô Mặc Thu giơ tay lên, trong lòng bàn tay lập tức bốc lên luồng khí lạnh lẽo.

Làm cho Dương Bách Xuyên bất giác vận chuyển chân khí, nghiêm túc đối phó.

Cùng là linh khí thiên địa, nhưng luồng khí trên người Ngô Mặc Thu rất lạnh lẽo.

Khi cô đánh ra một chưởng, mặt Dương Bách Xuyên biến sắc. Vốn dĩ anh chỉ định dùng năm phần chân khí để đối phó, nhưng giờ đây anh cảm thấy năm phần chân khí chẳng là gì so với luồng khí trong lòng bàn tay đối phương.

Anh lập tức tăng chân khí lên tám phần, giơ tay đỡ một chưởng của Ngô Mặc Thu.

Bộp!

Một âm thanh nặng nề vang lên, bàn tay của Dương Bách Xuyên và Ngô Mặc Thu đập vào nhau, một đòn lấy cứng chọi cứng.

...