Chương 1987


...

Dương Bách Xuyên cảm thấy một lực lượng vô hình đảo qua người anh rồi biến mất, làm cho anh có một loại cảm giác suýt chút nữa biến mất.

Lúc này Ngô Mặc Thu ở phía sau cũng cảm giác được, trong lòng khẩn trương định ra tay nhưng bị Dương Bách Xuyên vội vàng cản lại. Anh biết Ngô Mặc Thu là Kim Đan đại viên mãn, nhưng đứng trước hơi thở này lại không đỉ xem.

Đừng nói tu vi của Ngô Mặc Thu, cho dù thời kỳ đỉnh của anh đối mặt với hơi thở này cũng không có bất cứ phần thắng nào, Thu Nhi ra tay chỉ có đường thua.

Cao thủ!


Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
Tuyệt đối là cường giả.

Đây là đánh giá của Dương Bách Xuyên cho Lữ Xuân Thu, hoặc là suy đoán.

Không nghĩ đến trên Địa Cầu thật sự tồn tại cao thủ siêu cấp.

Cũng may hơi thở trên người Lữ Xuân Thu chợt lóe rồi biến mất, khôi phục bình tĩnh.

Lúc này chỉ nghe Lữ Xuân Thu nói: “Hử ~ cô nhóc bên cạnh cậu không tồi, ra đây nhìn xem.”

Dứt lời Lữ Xuân Thu tùy ý lật tay, Ngô Mặc Thu liền hiện thân, ngay lập tức sắc mặt thay đổi, bước lên một bước chắn trước người Dương Bách Xuyên.

“Ha ha, một cô nhóc rất non tơ, thằng nhóc nhà cậu rất có diễm phúc.” Lữ Xuân Thu nhìn thấy Ngô Mặc Thu hiện thân, trêu chọc một câu.

Sau đó nói với Ngô Mặc Thu: “Đừng khẩn trương, lão phu không có ác ý, nếu thật ra muốn ra tay với cậu ta, ta sẽ không lãng phí ba cốc rượu ngon.”

“Thu Nhi lui xuống đi.” Dương Bách Xuyên nói với Ngô Mặc Thu, anh biết Lữ Xuân Thu nói không sai, nếu thật sự ra tay, anh và Ngô Mặc Thu chỉ có thể đứng yên chờ chết.

Trong lòng rất buồn bực.

Đứng trước thực lực tuyệt đối, tất cả chỉ là hổ giấy.

Anh cho rằng tu vi Kim Đan đã là bá chủ trên Địa Cầu, ai ngờ được sẽ nhảy ra một bi3n thái như Lữ Xuân Thu.

“Chủ nhân…?” Ngô Mặc Thu nghe vậy không khỏi lo lắng, vừa rồi cô cảm nhận được khí thế cường đại che trời lấp đất trên người Lữ Xuân Thu, không yên tâm Dương Bách Xuyên.

“Không sao, lui ra, tôi nghĩ Lữ tiền bối còn không đến mức khó xử hai tiểu bối như chúng tôi, nếu chuyện này truyền ra, người mất mặt vẫn là ông ấy, đúng không Lữ tiền bối?” Dương Bách Xuyên nói.

“Ha ha, cậu cũng đừng dùng lời nói chặn lão phu, lão phu cũng không đến mức làm khó dễ cậu, nếu cậu không muốn nói sư thừa lão phu cũng không làm khí, dừng lại là được. Tiếp theo lão phu có chuyện khác muốn nói cho cậu, ngồi xuống đi.” Lữ Xuân Thu cười bảo Dương Bách Xuyên ngồi xuống ghế nói chuyện, còn ông ấy vẫn lười biếng nằm trên ghế bơi.

Nói đi nói lại cũng kỳ quái, hôm nay trên bể bơi không có ai.

Dương Bách Xuyên nghe Lữ Xuân Thu nói, lúc này mới thở ra một hơi, anh biết Lữ Xuân Thu sẽ không khó xử chính mình.

Dương Bách Xuyên nhớ kỹ một nhân tình lớn của Lữ Xuân Thu, nhân tình ba cốc rượu cũng không nhỏ, đặc biệt là cốc rượu Nước Mắt Thần Tiên cuối cùng, Dương Bách Xuyên mất ba ngày để tiêu hóa, được lợi không ít.

Mặc dù phong ấn trong cơ thể chưa được cởi bỏ, nhưng rất rõ ràng Dương Bách Xuyên đã có phương hướng trong việc giải trừ phong ấn Nguyên Anh bằng cách hiểu được đạo của Thiên Đạo theo lời sư phụ.

Mặc dù đến này vẫn rất buồn bực tại sao Lữ Xuân Thu sẽ giúp chính mình, Dương Bách Xuyên cảm thấy không quá có khả năng vì người cá Hạ Lộ có quan hệ với mình nên ông ấy mới ra tay giúp.

Dương Bách Xuyên vẫn có chút mơ màng với cốc rượu Nước Mắt Thần Tiên, nhưng trong lòng lại có ý hiểu trong nháy mắt thanh tỉnh lại cũng biết ba cốc rượu của Lữ Xuân Thu không đơn giản, người bình thường uống xong sẽ không có chỗ tốt, ngược lại sẽ không dậy nổi.

Nhưng anh không giống vậy, dù sao cũng là cảnh giới Nguyên Anh, mặc dù tạm thời mất đu tu vi nhưng cảnh giới vẫn còn, lĩnh ngộ nhanh hơn người thường.

Ngồi xuống bên cạnh Lữ Xuân Thu, Dương Bách Xuyên không nhịn được hỏi: “Tại sao tiền bối lại muốn giúp tôi?”

“Lão phu làm việc tùy theo tâm, không lẽ giúp cậu còn cần lý do?” Lữ Xuân Thu cười hỏi.

Dương Bách Xuyên không nói gì, nhìn chằm chằm Lữ Xuân Thu, lộ ra vẻ mặt không biết người khác có tin hay không, nhưng tôi không tin.

Lữ Xuân Thu nhìn Dương Bách Xuyên, cười ha ha nói: “Nhóc con, đừng nhìn ta như vậy… Được rồi, lão phu giúp cậu cũng có lý do.”

Nói đến đây, ông ấy dừng một chút, nói: “Ừm, đầu tiên bởi vì cậu là bạn của nghĩa nữ của lão phu, cho nên giúp cậu.

Còn thứ hai, nói đến có chút phức tạp, lúc trước sau khi biết đến sự tồn tại của cậu, ta đã động sát tâm, bởi vì tổ tiên của lão phu là thần bảo hộ của Hoa Hạ, nên lão phu không cho phép bất cứ kẻ nào hoặc là thế lực nào uy hiếp đến sự ổn định của Hoa Hạ.

Chính lúc lão phu chú ý đến cậu, nhóc con, vận khí của cậu rất tốt, trực tiếp tiến vào Sơn Hải Giới ở bí địa Trường Bạch… Nhoáng cái đã sáu bảy năm, cậu lại xuất hiện, lần này lão phi nghe nói cậu thống nhất giới võ cổ, còn tưởng rằng cậu muốn tạo phản, cũng may lão phu phát hiện cậu không tệ lắm, cũng muốn giữ gìn Hoa Hạ.

Ừm, đồ đệ cậu phái ra không tồi, làm một vài chuyện có ích cho Hoa Hạ, nên lão phu định thả cho cậu một con ngựa, hơn nữa lần này tìm cậu còn chuẩn bị thương nghị một chuyện.”

Nói đến đây Lữ Xuân Thu dừng lại.

Dương Bách Xuyên dò hỏi: “Xin hỏi tiền bối có chuyện gì? Nếu có thể giúp đỡ ta chắc chắn sẽ không từ chối?”

Lữ Xuân Thu ngồi dậy, nghiêm túc nói: “Lão phu không hy vọng trên Địa Cầu xuất hiện tồn tại vượt qua Kim Đan, ít nhất Hoa Hạ không hy vọng.”

Dương Bách Xuyên sửng sốt, sau đó trong lòng tức giận nói: “Tiên bối muốn vãn bối biến mất khỏi Hoa Hạ?”

Dựa theo ý hiểu của Dương Bách Xuyên, Lữ Xuân Thu muốn đuổi chính mình, giọng điệu không khỏi tức giận, người nhà họ Lữ các người sinh ở Hoa Hạ, không lẽ Dương Bách Xuyên ta không phải?

“A, thằng nhóc nhà cậu nghĩ gì vậy? Lão phu cũng không phải người không hiểu nhân tình, lão phu không muốn có bất cứ liên lụy gì với bên Sơn Hải Giới, nói chính xác ra lão phu không muốn làm người của Sơn Hải Giới tiến vào Địa Cầu.

Tất nhiên về phương diện khác, lão phu muốn biết dự định sau này của cậu ra sao? Chuẩn bị ở Địa Cầu lâu dài hay sau này trở về Sơn Hải Giới?” Lữ Xuân Thu nhìn như nói chuyện vô ý nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên dường như cũng đoán được một vài chuyện trong lời nói của Lữ Xuân Thu, trên người Lữ Xuân Thu này có bí mật.

Nhớ rõ lúc ở bí địa Trường Bạch gặp được chủ nhân kiếm Đồ Long, hình như ở Địa Cầu có một ngôi mộ thần, đây là bí mật của Địa Cầu.

Chủ nhân kiếm Đồ Long không phải người bình thường, là người đã dùng vậy yêu trấn áp thần khuyển phi thăng, theo lời của sư phụ, thần khuyển phi thiên lúc đó đã là Đại Thừa Kỳ.

Theo phán đoán như vậy, ngôi mộ thần chắc chắn có một bí mật lớn, chỉ là không ai có thể tìm được.

Hiện tại nghe Lữ Xuân Thu nói chuyện, hình như sợ Địa Cầu xuất hiện người vượt qua Kim Đan kỳ, ông ấy không muốn làm người khác biết, đang che giấu điều gì đó.

...