Chương 3614


...

Dương Bách Xuyên vội vàng nói: “Ngươi đừng gấp, đã có ta ở đây, ta sẽ không để Tiểu Lôi xảy ra chuyện, hơn nữa Tiểu Lôi cũng coi như nửa đệ tử của ta, Chiêm Khánh Nhân và ngươi còn là bằng hữu của ta, chúng ta đều là người Địa Cầu, ở Tu Chân Giới chúng ta là người thân nhất, chắc chắn sẽ tìm được hắn…”

“Cảm ơn Xuyên đại ca…”

Hồ Tiên Nhi rất khách khí, Dương Bách Xuyên cũng không biết làm sao. Hắn cũng biết sự thay đổi trong lòng Hồ Tiên Nhi, dù sao tu vi kém xa chính mình, cũng lâu rồi mới gặp mặt nên chưa thích ứng, cho nên đối mặt với lời cảm ơn của nàng, Dương Bách Xuyên cũng tùy nàng.

Hiện tại chuyện của Viên Tiểu Lôi quan trọng nhất.

Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'

Lên tiếng: “San Hồng, muội dẫn người vào…”

Một lúc sau tiểu Phượng Hoàng và một Thiên Yêu đi vào.

“Đại ca…”

“Thánh chủ…”

Hai người hành lễ.

“Không cần đa lễ.” Dương Bách Xuyên dừng tay, sau đó nhìn về phía tiểu Phượng Hoàng: “San Hồng, đại ca giao cho muội một nhiệm vụ, có thể hoàn thành một mình không?”

“Có thể.” Tiểu Phượng Hoàng trả lời lưu loát, mặc dù trưởng thành trong biểu tình nhưng tâm tính vẫn còn trẻ con.

Có đứa trẻ nào không hy vọng biểu hiện tốt trước mặt đại ca?

Cho nên tiểu Phượng Hoàng vô cùng mong chờ đại ca sẽ giao nhiệm vụ gì cho nàng?

“Có một độc tu đả thương Viên Tiểu Lôi, một người bạn khác của đại ca đuổi theo, ta yêu cầu muội tìm được độc tu kia, có thể làm được không?”

Dương Bách Xuyên hỏi tiểu Phượng Hoàng, thật ra cũng chuẩn bị rèn luyện nàng.

“Có thể.” Tiểu Phượng Hoàng nghiêm túc gật đầu.

“Được.” Dương Bách Xuyên mỉm cười, sau đó nhìn về phía Hồ Tiên Nhi, nói: “Tiên Nhi, vẽ bộ dạng của tên độc tu kia và Chiêm Khánh Nhân rồi giao cho San Hồng.”

“Vâng, Xuyên đại ca.” Hồ Tiên Nhi lấy ra một ngọc giản vẽ hình dạng của tên độc tu kia và Chiêm Khánh Nhân rồi đưa cho tiểu Phượng Hoàng.

“San Hồng, nhớ kỹ nhiệm vụ của muội là mang theo đại yêu tìm kiếm, sau khi tìm được thì truyền tin cho ta, tên độc tu kia dùng độc rất giỏi, nhớ không thể tùy tiện ra tay, đến lúc đó hành động theo hoàn cảnh, an toàn là chính, biết chưa?” Dương Bách Xuyên dặn dò.

“San Hồng đã hiểu, đại ca yên tâm.” Tiểu Phượng Hoàng gật đầu.

“Được, ta cho muội 30 Thiên Yêu, ngàn yêu bình, tìm kiểu gì chính muội sắp xếp, đi đi.” Dương Bách Xuyên cổ vũ tiểu Phượng Hoàng.

…...

Sau khi tiểu Phượng Hoàng rời khỏi đây, Dương Bách Xuyên nói với Thiên Yêu bên cạnh: “Ngươi mang theo tiểu đội trở về Vân Môn Tiên Cảnh, dẫn Yên Chi đến đây, nói cho Chuột Vương dẫn thủ hạ yêu binh của ông ta cùng đến, ngoài ra sắp xếp một tiểu đội khác canh gác phòng ngự sơn cốc, nhanh lên.”

“Cẩn tuân mệnh lên của Thánh chủ, thuộc hạ cáo lui.” Thiên Yêu cung kính trả lời, đi ra ngoài.

Một tiểu đội trong miệng Dương Bách Xuyên gồm 10 Thiên Yêu, lần này đi ra ngoài hắn chỉ mang theo 50 Thiên Yêu, một ngàn yêu binh cấp Đại Thừa, cho tiểu Phượng Hoàng 30 Thiên Yêu và ngàn Đại Thừa đi tìm Chiêm Khánh Nhân và độc tu.

Còn lại 20 Thiên Yêu, một đội trở về Vân Môn Tiên Cảnh đón Lục Yên Chi đến giải độc cho Viên Tiểu Lôi, cùng với bảo Chuột Vương dẫn đội đến đây để tìm kiếm độc tu và Chiêm Khánh Nhân.

Theo lời của Hồ Tiên Nhi, có lẽ độc tu và Chiêm Khánh Nhân vẫn còn trong dãy núi này, cẩn thận tìm kiếm có lẽ có thể tìm được.

Đội Thiên Yêu cuối cùng ở lại bảo vệ sơn cốc, bảo đảm sự an toàn cho Viên Tiểu Lôi và Hồ Tiên Nhi, hắn cũng sẽ không đứng đây chờ, phải đi theo tiểu Phượng Hoàng, mặc dù rèn luyện tiểu Phượng Hoàng nhưng hắn vẫn không yên tâm.

Nếu không phải Viên Tiểu Lôi trúng độc quá nặng, không nên lặn lội đường xa, hắn sẽ trực tiếp mang Viên Tiểu Lôi về Vân Môn Tiên Cảnh để Lục Yên Chi giải độc.

Lục Yên Chi là Tiên Thiên Độc Thể Ách Nan, nếu nói về độc thì nàng là người có tiếng nói nhất.

Sau khi sắp xếp xong mọi việc, Dương Bách Xuyên đi đến bên cạnh Viên Tiểu Lôi, duỗi tay chỉ vào giữa trán của Viên Tiểu Lôi.

“Trấn…”

“Phong…”

Lực thần hồn khổng lồ đi vào giữa trán của Viên Tiểu Lôi.

Sau đó giữa trán của Viên Tiểu Lôi xuất hiện một ấn ký thần hồn.

“Phù…”

Dương Bách Xuyên thở phào nhẹ nhõm, thu hồi ngón tay.

Hắn sợ độc tộ phản phệ sẽ tổn thương nguyên thần của Viên Tiểu Lôi nên đã dùng lực thần hồn phong ấn nguyên thần của Viên Tiểu Lôi, làm vậy cho dù độc tố trong cơ thể phản phệ cũng sẽ không tổn thương nguyên thần.

Chỉ cần nguyên thần không sao, cho dù độc tố thân thể lợi hại đến mấy cũng có thể nghĩ cách.

...