...
Bất kể có bị chặn hay không, Dương Bách Xuyên vẫn cảm nhận được sức mạnh từ chín cái đuôi của Cửu Vĩ Hồ ngày càng mạnh hơn, bắt đầu tấn công ngược lại hắn.
Lúc này hắn giơ kiếm lên tấn công về phía chín cái đuôi, hai bên lâm vào thế giằng co, bắt đầu so tài.
Nhưng Dương Bách Xuyên biết mình không thể chống cự được bao lâu, vốn dĩ hắn sử dụng chiêu kiếm mạnh nhất, nhưng uy lực của chín cái đuôi càng ngày càng mạnh.
Thời gian kéo dài thì hắn sẽ bại trận.
“Mai Hoa tiên tử, còn không ra tay...” Dương Bách Xuyên tức giận hô lên.
Dương Bách Xuyên phát hiện, Mai Hoa tiên tử vậy mà đứng sau lưng hắn xem náo nhiệt, Dương Bách Xuyên thấy vậy thì vô cùng tức giận.
“Ngươi gắng gượng thêm một lúc, để ta tìm sơ hở.”
Mai Hoa tiên tử chậm rãi nói.
Dương Bách Xuyên nghe vậy thì tức tới xuýt nôn ra máu.
“Tìm sơ hở cái em gái nhà ngươi...” Dương Bách Xuyên giận tới chửi ầm lên.
Trong lòng chửi thề, biết ngay người phụ nữ này không đáng tin cậy.
“Ta là con một trong nhà, không có em gái.”
Mai Hoa tiên tử lên tiếng, khiến cho Dương Bách Xuyên đen cả mặt, nàng ta còn nghiêm túc trả lời như vậy.
Dương Bách Xuyên thầm cười khổ, câu hắn mắng vừa rồi chỉ có người Trái Đất mới hiểu, hắn quên mất nơi này là Tu Chân Giới.
Lúc này, Dương Bách Xuyên cảm nhận được kiếm Đồ Long đang run rẩy, hắn biết mình sắp không kiên trì nổi...
Dương Bách Xuyên nghĩ, có lẽ nàng ta muốn nhìn thấy hắn bị thương, biết cũng chẳng làm được gì, hiện tại hắn cũng không còn cách nào khác.
“Vút...”
Kiếm Đồ Long rung lân, sức mạnh khổng lồ vượt qua giới hạn chịu đựng của Dương Bách Xuyên, ngay sau đó, một cỗ lực lượng to lớn đánh lên người hắn.
“Phụt...”
Dương Bách Xuyên phun ra một ngụm máu, cơ thể hắn bay ngược ra hai – ba mươi mét.
“Ma, Hồng, Tế, Cáp...”
Dương Bách Xuyên phát hiện cơ thể hắn bay ra, cuối cùng Mai Hoa tiên tử cũng chịu ra tay.
Chỉ thấy Thông Tiên Lệnh trong tay nàng lóe ra ánh sáng, trôi lơ lửng trên đỉnh đầu Cửu Vĩ Hồ, trong miệng lẩm bẩm những âm phù cổ quái khó hiểu.
Mỗi lần nàng niệm chú, một phù văn huyền ảo màu vàng bay ra từ Thông Tiên Lệnh chui thẳng vào cơ thể Cửu Vĩ Hồ màu tím.
“Gào...”
Khi Mai Hoa tiên tử niệm những câu thần chú khó hiểu, từng phù văn rơi trên cơ thể Cửu Vĩ Hồ, khiến nó hét lên tiếng kêu thảm thiết, sau đó ánh sáng tím trên Cửu Vĩ Hồ cũng mờ nhạt đi.
Lẽ nào là hắn nghĩ sai?
Người phụ nữ này thật sự tìm cơ hội để ra tay?
Dương Bách Xuyên lau máu trên khóe miệng, hắn đứng dậy, cơ thể lóe lên nghiêng mình xông tới phía Cửu Vĩ Hồ, hắn biết mình phải tận dụng thời cơ, mất đi sẽ không còn nữa, nếu như Mai Hoa tiên tử dùng bí pháp tạm thời áp chế được Cửu Vĩ Hồ, nhưng nếu không giết chết thì vẫn sẽ có chuyện không hay.
Khi cơ thể lóe lên, Dương Bách Xuyên còn dùng cả Thiên Ưng Kim Sí, tốc độ đạt tới mức cực hạn.
Hắn muốn giết chết Cửu Vĩ Hồ trong một kích.
Bị Cửu Vĩ Hồ đánh trọng thương, trong lòng hắn vẫn ôm một bụng lửa giận.
“Bát Hoang Quy Nhất, giết cho ta.”
Có Thiên Ưng Kim Sí gia tăng tốc độ, trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên đã tới trước mặt Cửu Vĩ Hồ, hắn đột nhiên chém một kiếm xuống.
Lần này, có Mai Hoa tiên tử áp chế, Cửu Vĩ Hồ không thể nhúc nhích, một kiếm của Dương Bách Xuyên đủ để giết chết con hồ ly tinh này.
“Đại tỷ...”
“Ầm ầm ầm...”
Ngay lúc này, Dương Bách Xuyên giật mình, hắn nghe thấy tiếng gọi của nữ tử.
Hơn nữa, trong tầm mắt cũng xuất hiện từng cái đuôi uốn lượn như rắn, đủ các loại màu sắc vô cùng chói mắt, toàn thân đều là đuôi.
Kế tiếp, một sức mạnh khổng lồ bạo phát đánh lên kiếm Đồ Long của hắn.
“Phụt...”
Hắn chơi không nổi nữa!
Dương Bách Xuyên lại nôn ra máu rồi bay ngược ra ngoài.
Hắn thấy rõ, tám yêu hồ còn lại đã xuất hiện, mà tất cả bọn họ đều biến hình giống hệt Cửu Vĩ Hồ, điểm khác nhau là có con tám đuôi, bảy đuôi, sáu đuôi...Ít nhất là ba đuôi.
...