...
Lễ trước binh sau, hoặc là nói có thể chiến mà không dùng tới binh là tốt nhất, thế nên Dương Bách Xuyên mới cho Linh Thiên Kiếm Tông một cơ hội.
Sau khi hô to lên, khoảng chừng hai phút sau, bên trong đại trận bảo hộ của Linh Thiên Kiếm Tông vang lên một giọng nói già nua đầy khinh thường: “Hừ, tiểu tử, đừng có mạnh miệng, Tinh Thần Môn các ngươi giết chết đệ tử của Linh Thiên Kiếm Tông chúng ta, thù này không đội trời chung, muốn chúng ta thần phục? Haha, nằm mơ đi, có bản lĩnh thì vào đây.”
Người ở bên trong rõ ràng là không sợ hãi, lão ta không nghĩ đám người Dương Bách Xuyên có thể phá vỡ đại trận bảo hộ Linh Thiên Kiếm Tông.
Người bên trong đại trận Linh Thiên Kiếm Tông chính là trưởng lão tọa trấn tông môn – Hách Vô Thường, lão ta dẫn theo hơn một trăm hai mươi đệ tử có tu vi từ Phân Thần cảnh trở lên, bọn họ bày sẵn trận địa chờ địch tới, tất cả đều có chung một suy nghĩ, đám Dương Bách Xuyên sẽ không phá được trận pháp, bởi vì lúc khai phái, sư tổ đã mời tới một vị Địa Tiên nhị giai để bày tra đại trận.
Nhìn xuyên qua đại trận, Hách Vô Thường có thể thấy rõ tu vi của từng người trong đám Dương Bách Xuyên, chỉ có một nữ nhân tu vi Độ Kiếp trung kỳ, một yêu thú có hơi thở Độ Kiếp sơ kỳ, thanh niên vừa lớn giọng chỉ là Phân Thần đại viên mãn cỏn con, trong chín nữ nhân còn lại thì có một người là tu vi cảnh giới Hợp Thể, những người khác đều là Phân Thần.
Hách Vô Thường nghĩ không ra, chỉ dựa vào thực lực như vậy mà cũng dám chạy tới tấn công Linh Thiên Kiếm Tông? Sao có thể giết chết được sư huynh Tương Đại Bạch với tu vi Địa Tiên nhất chuyển...?
Hách Vô Thường đoán, sau lưng đám người Tinh Thần Môn này chắc chắn có người chống lưng, hoặc là cao thủ ẩn mình trong tối.
Ông ta không mắc lừa, cũng sẽ không mở cửa ra ngoài.
Từ sáu tháng trước, sau khi sư huynh Địa Tiên – Tương Đại Bạch tới Tinh Thần Môn trả thù, một đi không trở lại, Hách Vô Thường đã khẳng định Tinh Thần Môn có cao thủ, ông ta đoán Tinh Thần Môn sẽ còn tới đây gây phiền phức, thế nên sáu tháng trước đã mở đại trận, cô lập ngọn núi này lại. Hôm nay nhìn thấy đám người Dương Bách Xuyên, dự đoán của lão ta càng thêm chắc chắn.
Bây giờ, đánh chết thì lão ta cũng không ra ngoài, bảo toàn Linh Thiên Kiếm Tông mới là nhiệm vụ quan trọng nhất.
Dương Bách Xuyên cũng không biết suy nghĩ của Hách Vô Thường, hắn chỉ biết lão ta không hề sợ hãi.
Nghe vậy, Dương Bách Xuyên bật cười, mặc dù đại trận bảo hộ Linh Thiên Kiếm Tông cường đại, nhưng nếu hắn đã tìm được chỗ sơ hở thì sẽ có hy vọng phá trận.
Lúc này, hắn lớn tiếng nói với đám Lý Phượng Ngọc phía sau: “Theo ta, tấn công vào một chỗ, phá vỡ đại trận bảo vệ Linh Thiên Kiếm Tông.”
Dứt lời, Dương Bách Xuyên vung kiếm Đồ Long chém lên đống đá vụn, nơi này chính là điểm yếu của trận pháp.
“Ầm ầm ~”
Sau một tiếng nổ lớn, đá vụn bay tứ tung, nhưng cũng chỉ có vậy.
Một luồng năng lượng cường đại dao động.
Đây chính là sức mạnh kết giới của đại trận.
Nhưng mà, một kiếm vừa rồi mới chỉ là thử nghiệm, có đá bay ra ngoài, điều này chứng minh đây chính là kẽ hở.
Lúc sau, theo sự dẫn dắt của Dương Bách Xuyên, tất cả mọi người đều tấn công vào đống đá vụn.
“Ầm ầm ầm...”
Tiếng nổ như rung trời vang lên, mặt đất cũng bắt đầu lay chuyển.
Dưới sự hợp sức của tất cả mọi người, đống đá vụn bay lên tạo thành một vòng lớn.
Dương Bách Xuyên biết, chỉ cần thêm mấy nhát nữa thì đống đá này sẽ hoàn toàn biến mất, đại trận bảo hộ Linh Thiên Kiếm Tông sẽ tự phá.
“Ầm ầm ầm...”
Sau ba đợt tấn công, đống đá chỉ còn lại một phần, hắn không hiểu trận pháp nhưng vẫn biết, trận pháp đang bắt đầu rung chuyển, đây là dấu hiệu sắp phá được trận.
Bên trong gào lên một tiếng, trời ơi, Linh Thiên Kiếm Tông của ta!
Lúc này, gã đệ tử bên cạnh nó: “Thiếu tông chủ mang theo miếng ngọc giản này, đợi lát nữa nếu như tình huống cấp bách, người tìm cơ hội trốn đi, có thể tới thánh địa Lăng Thiên của tinh hạt Lăng Thiên, đấy là quê nhà của sư tổ, báo lại những gì xảy ra ngày hôm nay lên thánh địa Lăng Thiên, nhất định phải báo thù cho chúng ta...”
“Ầm...”
Chưa kịp nói xong thì bên ngoài đã vang lên tiếng nổ lớn, toàn bộ đại trận hộ sơn đã sụp đổ.
...