...
Giây sau, Cóc Tinh há mồm kêu lên một tiếng: “Ộp Ộp ~”
Tiếng kêu đinh tai nhức óc.
Khiến cho cả không gian đều rung chuyển.
Có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên hai con yêu tinh này hợp tác chiến đấu, dưới sự phối hợp tấn công, mục tiêu nhắm thẳng tới Cung Thủ đang tọa trên hoa Lan.
Hầu Đậu Đậu từng nói tiếng kêu của Cóc Tinh có thể chấn động nguyên thần, giờ phút này, Dương Bách Xuyên xem như được lĩnh hội.
Hắn đứng cách mấy chục mét nghe tiếng gầm của Cóc Tinh, nguyên thần đã run rẩy, không biết Cung Thủ và những người kia sẽ có cảm nhận gì?
Ngẩng đầu nhìn, chỉ trong chớp mắt, ngụm khí độc từ miệng Âm Dương Xà giống như một cây nấm đã bay tới trước người Cung Thủ, nhưng lại bị lá hoa Lan đang tỏa ra màu xanh biếc chặn lại.
Công kích của Âm Dương Xà đã bị chặn lại, nhưng tiếng kêu của Cóc Tinh thì vẫn chưa ngừng, nó hướng mặt về phía Cung Thủ để kêu, lực lượng của hoa Lan cũng không thể ngăn cản được công kích bằng âm thanh này, giây sau Cung Thủ rên lên một tiếng rồi phun ra một ngụm máu.
Trong lúc này, những lá hoa Lan đang chống lại Âm Dương Xà buông lỏng, kết quả là một tia chất độc trong nháy mắt hiện rõ, xông thẳng vào mặt hắn.
Thấy vậy, Dương Bách Xuyên cũng đổ mồ hôi lạnh thay hắn ta.
May mà Cung Thủ cũng không phải kẻ ăn chay, hắn vung tay, lá hoa Lan màu xanh đã đánh bay nọc độc, giải trừ nguy hiểm.
Khi cấm sử dụng pháp lực, hai con yêu tinh đang sử dụng thủ đoạn liều mạng, còn bản lĩnh của Cung Thủ chính là tiên bảo Hoa Lan Thảo.
Nhìn cảnh tượng nguy hiểm hết lần này tới lần khác, nhưng đây cũng là một vật không tầm thường, vừa rồi Cóc Tinh còn kêu ‘Ộp’ một tiếng, có lẽ là hắn không ngờ một tiếng kêu này sẽ đánh trực tiếp vào nguyên thần, nên mới trúng chiêu.
Nguy hiểm này đã được giải quyết.
Có điều, Dương Bách Xuyên đang đứng bên cạnh xem cuộc chiến lại nghĩ, có lẽ vừa rồi mới chỉ là bắt đầu, hy vọng Cung Thủ có thể đối phó được, tới khi không thể đối phó được nữa thì đương nhiên hắn sẽ ra tay.
Có thể làm cho bọn chún tiêu hao càng nhiều năng lượng thì sẽ càng có lợi cho hắn.
Thế nên hắn mới bảo Hầu Đậu Đậu và Diệp Vô Tâm không nên gấp gáp, chờ đợi cơ hội, xem tình huống hiện tại Cung Thủ nhìn thì có vẻ nguy hiểm nhưng thật ra hắn không gặp phải bất kỳ trở ngại lớn nào.
Hơn nữa, đối với Dương Bách Xuyên mà nói, căn bản hắn cũng chưa thân thiết với Cung Thủ, mới chỉ gặp mặt có một lần.
Lúc trước khi ở phi hành thuyền của Diệp Vô Tâm, hắn xông vào nơi sáu người bọn họ đang bàn bạc, Lâu Mãn thì buông lời tệ hại, ngoại trừ Diệp Vô Tâm ra thì Cung Thủ và mấy người khác cũng không hề giúp đỡ hắn, thậm chí còn không nói lấy một câu.
Lúc đó Dương Bách Xuyên liền biết, ở trong mắt mấy người được gọi là có thế lực siêu nhiên, hắn không có tư cách để nói chuyện với bọn họ.
Họ đều là những đệ tử có xuất thân từ những môn phái lớn, từ trước tới nay luôn ngồi tít ở trên cao.
Nói thật, mắc mớ gì Dương Bách Xuyên lại phải tôn trọng bọn họ?
Dương Bách Xuyên hắn kiêu ngạo từ trong xương cốt, đây chính là bản lĩnh mà sư phụ Vân Thiên Tà hắn đã cho, chỉ là không biểu hiện ra bên ngoài mà thôi.
Trong mắt hắn, sự kiêu ngạo của Cung Thủ và đám Quan Thiên Ngạo giống như lũ nhà giàu mới nổi.
Thế nên hắn cũng không thèm quan tâm Cung Thủ có bị thương hay không, điều hắn muốn bây giờ chính là tìm cơ hội để ra tay với con Cóc Tinh kia.
Điều này phụ thuộc vào trận chiến giữa Cung Thủ và Cóc Tinh – Âm Dương Xà, hắn mới có thể đứng ngoài cuộc chờ cơ hội được.
Không phải là do Dương Bách Xuyên xấu xa vô tình, mà đây là những triết lý hắn học được khi bước trên con đường tu chân, nói trắng ra là lợi ích của người khác có thể hy sinh, còn bản thân thì không.
Mà ngay lúc này, Âm Dương Xà ở một bên lại cười độc ác nói: “Hahaha, ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy chứ, tiểu ca ca, kế tiếp, ngươi phải cẩn thận đó, ngươi có thể ngăn chặn khí độc của tỷ tỷ, nhưng nọc độc của tỷ đây thì chưa chắc ngươi đã ngăn được đâu.”
Âm Dương Xà có hai cái đầu, một cái phun ra chất độc, cái còn lại chắc hẳn là nọc độc.
Dương Bách Xuyên và đám Hầu Đậu Đậu núp ở phía xa quan sát, Hầu Đậu Đậu nhỏ tiếng nói: “Đại ca, nọc độc của Âm Dương Xà biến thái kia rất lợi hại, đợi lát nước Cung Thủ mà không ngăn được thì chúng ta ra tay, thế nào?”
“Ngươi gấp cái gì, đợi xem là được rồi.” Dương Bách Xuyên trợn mắt nói.
...