...
Không những ở trên phi thuyền, dù là ở bất cứ nơi nào của Tu Chân Giới ông ta cũng không dám, bởi vì Nguyên tiên sư biết sự khủng bố của Trường Sinh Điện. Nếu Dương Bách Xuyên là đệ tử của Trường Sinh Điện, ông ta giết chết Dương Bách Xuyên, cho dù không nhìn thấy ông ta giết Dương Bách Xuyên, dựa vào thủ đoạn của Trường Sinh Điện cũng có thể tra được dễ như trở bàn tay, cho nên Nguyên tiên sư không dám mạo hiểm.
Bây giờ đã biết mục đích của Dương Bách Xuyên là Thái Hoang Tinh Hải thì dễ làm hơn nhiều, giết Dương Bách Xuyên ở đó, Trường Sinh Điện cũng đừng mơ trả được.
Mộc Văn Hương nghe thấy Nguyên tiên sư nói vậy thở ra một hơi, may mắn không truy cứu trách nhiệm của nàng ta, vội vàng nhận lệnh đi, ghi lại quá trình Dương Bách Xuyên giải độc cho linh thú, nàng ta cũng có hứng thú quan sát.
Chờ Mộc Văn Hương rời đi, Lục Yên Chi không nhịn được hỏi ra vấn đề trong lòng: “Sư phụ… Tại sao con thấy ánh mắt Phong sư bác nhìn sư tỷ rất… Rất không tốt, liệu có xảy ra chuyện gì hay không?” Lục Yên Chi định nói ánh mắt Phong lão quỷ nhìn sư tỷ rất dâm đãng, nhưng dù sao cũng là nữ hài tử, không tiện nói thẳng.
Nguyên tiên sư nghe tiểu đồ đệ nói vậy, sự xấu hổ trong mắt hiện lên rồi biến mất, lão ta biết tiểu đồ đệ này của mình rất thông minh lanh lợi, sợ hãi nàng ta quan sát được nói ra, nhưng cuối cùng vẫn bị tiểu đồ đệ quan sát được.
Ho khan một tiếng che giấu sự xấu hổ, cố ý banh mặt trầm giọng quát lớn: “Vớ vẩn, ta và Phong lão quỷ là bạn tốt, tính cách hắn hơi cổ quái, các mặt còn lại cũng không có gì không tốt, hơn nữa người ta đi chữa trị cụt tay cho sư tỷ ngươi, làm tiểu bối sao lại có thể vô lễ như vậy?
Lần này nếu không phải ngươi và Minh Nguyệt làm bậy, nàng có thể bị Dương Bách Xuyên chém đứt một tay? Sau này không thể suy đoán lung tung, biết chưa?”
Lục Yên Chi không nhịn được phản bác: “Sư phụ, lần nào cũng là sư tỷ kéo con lên tỷ thí dùng độc, con không làm bậy, hơn nữa… Con thấy Phong…”
“Câm mồm, còn nói.”
Lục Yên Chi đang định nói tiếp lại bị Nguyên tiên sư ngắt lời, giọng điệu nặng nề làm Lục Yên Chi sợ run người, bị dọa không dám nói chuyện.
Nguyên tiên sư thấy tiểu đồ đệ không nói chuyện nữa, hít một hơi thật sâu, giọng điệu mềm nhẹ vài phần, nói: “Ngươi là đệ tử quan môn vi sư coi trọng nhất, cùng là Tiên Thiên Ách Nạn Độc Thể, trong thế gian này Ách Nạn Độc Thể chỉ có một, chớ nên lãng phí thời gian vào mấy chuyện vặt vãnh.
Mấy ngày nữa sẽ đến Tinh Hà, lúc đó ngươi liền đi vào Thái Hoang Tinh Hải để rèn luyện, nhất định phải tu luyện Ách Nạn Độc Thể đến tầng thứ chín, biết chưa?”
“Đệ tử đã biết, chắc chắn sẽ tuân theo sự dạy bảo của sư phụ.” Lục Yên Chi nghe sư phụ nói vậy, trong lòng không cho là đúng, sư phụ Nguyên tiên sư bảo nàng ta tu luyện Ách Nạn Độc Thể, lời này nàng ta đã nghe mọc kén bên tai rồi.
Hiện tại Ách Nạn Độc Thể của nàng ta đến tầng thứ tám, sắp đột phá Đại Thừa tầng chín, đây cũng là mục tiêu mà nàng ta vẫn luôn cố gắng, cũng là kỳ vọng của Nguyên tiên sư.
Theo như lời của sư phụ Nguyên tiên sư, nàng ta là Ách Nạn Độc Thể có một không hai trên thế gian, là độc thể trời sinh, miễn dịch với các loại độc trên đời, cho nên có vô hạn tiềm lực khi tu luyện Độc đạo. Chờ sau khi đến Ách Nạn Độc Thể Đại Thừa, cho dù là tiên nhân cũng có thể bị độc chết, thật sự vô cùng khủng bố.
Vì làm nàng ta không ngừng tiến hóa Ách Nạn Độc Thể, sư phụ Nguyên tiên sư cũng dùng hết tất cả những gì có thể để trợ giúp nàng ta, đây cũng là nguyên nhân sư tỷ Khúc Minh Nguyệt và các đồng môn khác ghen ghét nàng ta.
Nhưng trong lòng Lục Yên Chi rất kính trọng sư phụ, bởi vì sư phụ Nguyên tiên sư thiên vị nàng ta quá mức, bí mật bất truyền gì cũng truyền cho nàng ta.
“Được rồi, đi xuống tu luyện đi, không cần để ý mấy chuyện vặt vãnh khác, đến Ngân Hà vi sự sẽ tự sắp xếp, mấy ngày nay bế quan trong phòng, không cần ra cửa.” Nguyên tiên sư làm Lục Yên Chi đi xuống bế quan.
“Vâng, đệ tử tuân mệnh.”
Sau khi nhìn tiểu đồ đệ Lục Yên Chi rời đi, trong mắt Nguyên tiên sư lóe lên tia sáng, mang theo ngọn lửa, lẩm bẩm: “Nhanh, nhanh, chờ Ách Nạn Độc Thể của ngươi đến Đại Thừa chính là lúc vi sư độ Tán Tiên kiếp lần thứ tư, dốc hết tâm sức bồi dưỡng ngươi 500 năm, cuối cùng cũng thấy được hy vọng, Tán Tiên uy vọng, nhưng ai có thể biết Tán Tiên kiếp ngàn năm một lần đều là cửa địa ngục?
Nguyên Thần Huyễn ta tu đạo 4800 năm, có thể đi đến cảnh giới Địa Tiên tam chuyển như này quá không dễ dàng, sắp đối mặt với Tán Tiên kiếp lần thứ tư, sao có thể cam tâm chờ chết?
Yên Chi a Yên Chi, khó khăn lắm vi sư mới tìm được ngươi trong biển người, Tiên Thiên Ách Nạn Độc Thể sẽ là hy vọng độ kiếp của vi sư… Muốn trách thì trách vận mệnh của ngươi đi, ai làm ngươi là Ách Nạn Độc Thể chứ?
Nguyên tiên sư lẩm bẩm một lúc, âm thanh càng ngày càng nhỏ.
Nhưng trong lúc Nguyên tiên sư đang tự độc thoại, trên boong tàu của phi thuyền, đột nhiên Dương bách Xuyên mở to hai mắt, lúc này trong lòng hắn vô cùng khinh bỉ Nguyên tiên sư, bởi vì hắn nghe được lời nói tự độc thoại của Nguyên tiên sư.
Vốn dĩ hắn đang nghĩ cách giải độc cho Thú Ngũ Hành, bởi vì sau khi bị Khúc Minh Nguyệt hạ độc, Dương bách Xuyên đã kiểm tra độc tố có trong yêu hồn của Thú Ngũ Hành, cuối cùng chỉ nghĩ ra được cách mượn dùng nguyên thần của chính mình để giải độc cho Thú Ngũ Hành.
Còn chuyện nghe được lời nói của Nguyên tiên sư, chuyện này hoàn toàn là trùng hợp, Dương bách Xuyên nghĩ đến không gian Hắc Liên có tác dụng nhiếp hồn, thời gian bên trong không gian Hắc Liên gấp một ngàn lần bên ngoài nên muốn đem yêu hồn của Thú Ngũ Hành vào trong không gian Hắc Liên để chữa trị.
...