...
Tức thì trong lòng bàn tay tỏa ra ánh sáng vàng, một phù văn cổ xưa như ẩn như hiện. Tiếp đó, bàn tay khổng lồ của Dương Bách Xuyên giáng xuống đầu Nhân Viên Ngạc Ngư.
Đồng thời hắn hét gọi thú Ngũ Hành: "Tiểu Ngũ!"
Thú Ngũ Hành hiểu ý, thét dài: "Gừ..."
Sau đó, toàn thân ánh sáng ngũ sắc trên người thú Ngũ Hành hội tụ thành một cột sáng bao quanh người thú Nhân Viên Ngạc Ngư.
Ầm!
Dương Bách Xuyên thi triển Kim Cương Ấn, bàn tay khổng lồ giáng xuống đầu thú Nhân Viên Ngạc Ngư làm phát ra một tiếng nổ vang. Sau đó, cột sáng ngũ sắc của thú Ngũ Hành bao trùm lên người thú Nhân Viên Ngạc Ngư.
"Oe oe!"
Thú Nhân Viên Ngạc Ngư phát ra tiếng hét to đầy đau đớn, tiếng kêu oe oe khiến người ta buồn bực.
Nhưng bị Dương Bách Xuyên và thú Ngũ Hành áp chế.
Lúc này, Lục Yên Chi xuất hiện trước mặt thú Nhân Viên Ngạc Ngư. Nàng ta vung tay về phía thú Nhân Viên Ngạc Ngư, một luồng khí màu xanh đen ập thẳng tới nó. Sau đó, toàn thân Lục Yên Chi phát sáng, tay bấm pháp quyết, từng tia sáng lục sắc bắn vào trong cơ thể của thú Nhân Viên Ngạc Ngư.
"Oe oe oe!"
Thú Nhân Viên Ngạc Ngư gầm thét chống cự, thoát khỏi áp chế của Dương Bách Xuyên và thú Ngũ Hành.
Điều này khiến mặt ba người biến sắc.
"Oe!"
Trong tiếng gầm giận dữ, thú Nhân Viên Ngạc Ngư nhào về phía Lục Yên Chi, bởi vì Lục Yên Chi đứng cách nó ba mét.
Dương Bách Xuyên hoảng sợ, vội vàng tung một quyền. Nhưng giây tiếp theo, đột nhiên thú Nhân Viên Ngạc Ngư run lên như bị điện giật, sau đó ngã ra đất bất động.
Tuy nhiên, Dương Bách Xuyên vẫn đánh lên người thú Nhân Viên Ngạc Ngư.
Rầm!
Sau một tiếng vang lớn, thú Nhân Viên Ngạc Ngư bị Dương Bách Xuyên nện vào trong bùn dưới đáy sông, xuất hiện một cái hố to.
Đáy nước nơi này khác với bên ngoài, không có nước bùn cho nên vung tay đánh nhau không có vẩn đục, có thể nhìn thấy được rất rõ.
Thú cá sấu vượn người bị Dương Bách Xuyên đập vào hố to, không thể động đậy.
“Đã chết.”
Thú Ngũ Hành đứng bên cạnh hố to nhìn thú cá sấu vượn người, nói.
Dương Bách Xuyên triệt bỏ pháp tướng, có chút kinh ngạc: “Đã chết?”
“Không có sự sống, chết rồi.” Thú Ngũ Hành xác định.
Dương Bách Xuyên nhìn về Lục Yên Chi, giơ lên ngón tay cái, hắn hiểu không phải một quyền của hắn đánh chết, một quyền của hắn chỉ tăng tốc cái chết của yêu thú, còn Lục Yên Chi dùng độc độc chết thú cá sấu vượn người.
Lúc này hắn có hiểu biết rõ ràng về độc thể của Lục Yên Chi.
Cũng rất khiếp sợ.
Thủ lĩnh thú cá sấu vượn này da dày thịt béo, hắn và Thú Ngũ Hành cũng chưa nắm chắc giết chết được, nhưng lại bị Lục Yên Chi nhẹ nhàng độc chết.
Độc công như vậy thật sự làm tim đập nhanh,
Nhưng cũng may hiện tại Lục Yên Chi không phải kẻ địch, mà là muội muội gọi một câu đại ca.
Lục Yên Chi ngượng ngùng cười nói: “Ta cũng chỉ nhặt tiện nghi, cũng trùng hợp nhờ họa được phúc mà Ách Nạn Độc Thể tiến một cấp, nếu không ta không thể độc chết thủ lĩnh thú cá sấu vượn này.”
Nghe Lục Yên Chi nói vậy, Dương Bách Xuyên không dám nghĩ thêm, sau khi Ách Nạn Độc Thể của nàng ta hoàn thành, lúc đó độc công sẽ có uy lực như thế nào?
Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên không nhịn được hỏi: “Lục Yên Chi, hiện tại cách Ách Nạn Độc Thể hoàn thành còn bao xa?”
Lục Yên Chi nói: “Khoảng một đường, hiện tại cần đồ bổ tẩm bổ Ách Nạn Độc Thể mới có thể hoàn thành.”
Biết tẩm bổ mà Lục Yên Chi nói là hấp thu luyện hóa các loại kịch độc, thiên tài địa bảo, mặc dù mấy thứ này là kịch độc nhưng đều là đồ bổ cho Tiên Thiên Ách Nạn Độc Thể, lấy độc dưỡng độc, hắn cũng từng đọc qua về vấn đề này trong Thần Ma Y Điển.
...