...
Điều này khiến sắc mặt Hầu Đậu Đậu lập tức tối sầm.
"Điện hạ đi mau..." Bạch Khởi trông thấy Hầu Đậu Đậu liền vội vàng nói.
Hầu Đậu Đậu sa sầm sắc mặt. Nó vốn nóng tính, cũng không biết che giấu cảm xúc. Nghe Bạch Khởi bảo mình đi, nó lập tức nổi giận, lạnh lùng nói: "Đi? Đi đâu? Bạch Khởi, dù sao đại ca của ta cũng là huynh đệ kết nghĩa của ngươi, hắn cứu mấy người các ngươi, vậy mà các ngươi lại bỏ rơi hắn, tự chạy thoát thân? Lẽ nào các ngươi không biết hung thú đáng sợ cỡ nào? Hừ!"
Hầu Đậu Đậu nói xong thì hừ lạnh, lườm Bạch Khởi đầy chán ghét, sau đó xoay người đi thẳng.
Bạch Khởi lập tức xấu hổ. Mặc dù Dương Bách Xuyên bảo mấy người bọn họ đi, bọn họ ở lại cũng chỉ rước thêm phiền phức cho Dương Bách Xuyên nên mới rời đi.
Nhưng thái tử Hầu Đậu Đậu nói không sai, hắn ta là đại ca kết nghĩa của Dương Bách Xuyên, quả thật hắn làm đại ca không đạt tiêu chuẩn.
Từ lúc bắt đầu tới sau khi gặp Dương Bách Xuyên, hắn không muốn xông xáo bí cảnh Thao Thiết cùng với huynh đệ kết nghĩa của mình mà luôn hành động riêng, lòng tham và ham muốn cá nhân quá lớn.
Lời thề kết nghĩa ngày xưa là không sinh cùng tháng cùng năm nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Bây giờ ngẫm lại, dường như hắn ta không làm được một điều nào.
Dương Bách Xuyên mạnh mẽ thì đó cũng là sức mạnh của bản thân. Bạch Khởi tự cho rằng mình ở lại sẽ rước thêm phiền phức cho Dương Bách Xuyên, đó là hắn ta tự nghĩ thế.
Hiền đệ mạo hiểm cứu hắn ta, vậy mà nghe thấy huynh đệ nói "đại ca đi trước", hắn ta cũng đi thật, bỏ lại huynh đệ trong vòng vây của hung thú.
Nghĩ vậy Bạch Khởi vô cùng hổ thẹn. Bị Hầu Đậu Đậu mỉa mai, mặt hắn ta nóng rát.
Trước đây Bạch Khởi kết nghĩa với một Nhân tộc như Dương Bách Xuyên bởi vì hai chữ nghĩa khí.
Nhưng bây giờ... hắn ta đã quên tâm thái ban đầu.
Huynh đệ kết nghĩa bảo hắn đi, đó là huynh đệ nghĩ cho đại ca kết nghĩa là hắn ta. Nhưng hắn ta là địa ca kết nghĩa không đủ tư cách, bảo đi liền đi.
Bạch Khởi nghĩ tới đây, hai mắt chợt đỏ hoe: "Bạch Khởi ta sống uổng rồi. Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia không phải lời nói suông, cho dù chết thì sao chứ?"
Hắn ta lập tức xoay người đi tới chiến trường. Mấy yêu tu bên cạnh quay sang nhìn nhau, không một ai đi theo. Bạch Khởi cũng không nói gì, kệ cho bọn họ rời đi.
...
Cho đến giờ Dương Bách Xuyên hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy. Thật ra hắn cứu Bạch Khởi chỉ là trùng hợp mà thôi. Nếu nếu không phải là bị sư phụ ép quay lại giết hung thú Thao Thiết lấy Huyết Tinh Thạch thì hắn sẽ không phát hiện ra Bạch Khởi đang ở trong chiến trường.
Khi bảo Bạch Khởi rời đi, hắn cũng không nghĩ nhiều. Thật sự là đối với hắn mà nói, Bạch Khởi ở lại chỉ khiến hắn phân tâm. Vì vậy lúc đối phương rời đi không chút do dự, hắn không nghĩ gì hết, cảm thấy rất bình thường.
Dù sao cũng có sư phụ áp trận, hắn có tự tin đấu với chín con hung thú Thao Thiết.
Hắn không cần người khác hỗ trợ. Dù sao chín con hung thú Thao Thiết đều là huyết nhục của Thao Thiết biến thành ý thức, sư phụ nói chúng có tu vi thực lực cảnh giới Phân Thần trung kỳ, một khi bộc phát có thể bộc phát ra thực lực cảnh giới Phân Thần hậu kỳ cũng không chừng. Chín con hung thú Thao Thiết không phải chuyện đùa.
Trong toàn bộ bí cảnh không mấy ai có thể đối phó, chỉ có Dương Bách Xuyên hắn là ngoại lệ. Bởi vì thoạt nhìn hắn có tu vi cảnh giới Phân Thần sơ kỳ, nhưng thật ra trên người có thần thông kiếm kỹ cùng với linh thức và chân khí mạnh gấp mười lần người cùng cấp. Điều quan trọng hơn cả là hắn có sư phụ áp trận, hắn có đủ lòng tin đối phó với chín con hung thú do huyết nhục biến thành ý thức này.
Hơn nữa sư phụ bảo hắn rèn luyện Khí Thế Chi Tâm, vừa hay hắn có thể xem thử phương pháp sư phụ truyền dạy có uy lực ra sao.
Kết quả là khi cứu Bạch Khởi, hắn chỉ một lòng muốn chém một nhát kiếm chẻ núi. Dương Bách Xuyên mang suy nghĩ này không ngừng tự thôi miên chính mình, một nhát kiếm hết sức bình thường không hề thi triển kiếm kỹ đã chém ngã hung thú vây đánh Bạch Khởi và mấy yêu tu.
Dương Bách Xuyên mừng rơn.
Hắn biết ngay là phương pháp sư phụ truyền dạy cho mình rất đáng tin mà. Nếu dùng kiếm kỹ thì uy lực của nhát kiếm này còn mạnh hơn.
"Huynh!"
"Grao!"
Trong lúc Dương Bách Xuyên chém hai nhát ép lui hai con hung thú Thao Thiết, đằng xa vang lên một tiếng hét bi phẫn và tiếng gầm của hung thú.
Dương Bách Xuyên ngoảnh đầu nhìn, là huynh đệ song sinh Thạch Sơn và Thạch Thủy của Song Thiên Môn.
Không ngờ hai huynh đệ này cũng không thể rời đi, bị ba con hung thú bao vây, đang chém giết cách chỗ Dương Bách Xuyên hơn trăm mét.
Một trong hai người có lỗ máu ở bụng, Dương Bách Xuyên cũng không biết là Thạch Sơn hay Thạch Thủy. Cách xa như vậy mà Dương Bách Xuyên vẫn nhìn thấy ruột bung ra ngoài.
Người còn lại biến ra cơ thể khổng lồ, ra sức ngăn cản đòn tấn công của ba con hung thú, xem chừng sắp không chống đỡ được nữa.
...