...
Ở phủ thành chủ nên ông ta biết một chút về quy tắc ngầm, nếu vượt qua hạn mức 30 vạn linh thạch, hai vị Tả Hữu phí thành chủ không làm chủ được, chắc chắn sẽ kinh động đến đại thành chủ. Nghĩ đến đại thành chủ, thần hồn của quản sự Hồng bắt đầu không xong.
Làm sao bây giờ?
Không lẽ thật sự muốn tuyên bố kết quả?
Sau đó làm thành Tán Tu lấy ra hơn trăm vạn linh thạch cho Dương Bách Xuyên?
Không nói đến việc thành Tán Tu có thể lấy ra được số lượng linh thạch khổng lồ đó không, cho dù có, đại thành chủ sẽ lấy ra sao?
Đây chính là hơn 140 vạn ~
Nếu không lấy ra được số lượng linh thạch này, quy củ được đinh ra từ xưa đến nay của thành Tán Tu sẽ bị phá vỡ, một khi quy củ bị phá vỡ, thành Tán Tu cũng xong đời.
Lúc này sự dày vò trong nội tâm của thành Tán Tu thật sự có thể hiểu rõ được. Ông ta biết lần này ông ta đã trở thành tội nhân của thành Tán Tu.
Đối mặt với câu hỏi của Dương Bách Xuyên, quản sự Hồng không dám mở miệng.
Đột nhiên Diệp Vô Tâm mở miệng nói: “Quản sự Hồng, tuyên bố kết quả đi, bổn cô nương còn đang chờ lấy số lượng thuộc về ta, đặt hai ngàn linh thạch, bồi suất một trăm lần, tương đương hai mươi vạn linh thạch. Cảm ơn quản sự Hồng, ha ha ~”
Nghe Diệp Vô Tâm nói chuyện, quản sự Hồng giống bị bị rải muối vào miệng vết thương, khóe miệng liên tục co rút.
Lúc này quản sự Hồng cảm nhận được có bốn năm loại hơi thở cường đại bao vây lấy ông ta, trong lòng biết rõ là cao thủ của thương hội Thiên Diệp. Giờ phút này quản sự Hồng đã giương cung bắn tên, việc đã đến nước này, không có đường lui.
Cũng biết vị đại thành chủ thần bí rất chú trọng lời hứa, hôm nay đối mặt với hơn ngàn người, chỉ có thể tuyên bố kết quả.
Quản sự Hồng hít một hơi thật sâu, nhìn thoáng qua Dương Bách Xuyên và Diệp Vô Tâm, chậm rãi mở miệng nói: “Dương Bách Xuyên thắng, Từ Thất chết, Dương Bách Xuyên đạt được bồi suất 120 vạn, Diệp Vô Tâm 20 vạn ~”
Sau khi tuyên bố kết quả, sức lực của quản sự Hồng đều bị rút cạn.
Dương Bách Xuyên cười, Diệp Vô Tâm cũng cười.
Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên trực tiếp bước đến trước mặt quản sự Hồng, nói: “Quản sự Hồng, dựa theo bồi suất, 120 vạn linh thạch, lấy ra đi ~”
Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm quản sự Hồng, rất lo lắng sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Một đống bồi suất khổng lồ như vậy, Dương Bách Xuyên không dám đảm bảo thành Tán Tu có trả hay không, nhưng hắn phải nhìn chằm chằm quản sự Hồng. Số vốn hắn giao ra lúc trước có cả linh thạch trung phẩm và thượng phẩm.
Có câu nói chó nóng nảy muốn nhảy tưởng, thật sự lo lắng đợi lát nữa quản sự Hồng sẽ xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, vì vậy cứ lấy tiền vốn về trước đã.
Từ giờ trở đi, Dương Bách Xuyên chính là chủ nợ lớn nhất của thành Tán Tu.
Còn quản sự Hồng, lúc này đã mềm nhũn người, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, nói: “Số lượng quá lớn, Hồng mỗ phải thông báo đến thành chủ đại nhân, xin các vị chờ một lát.”
Nói xong muốn đi.
Dương Bách Xuyên hừ lạnh, nói: “Đứng lại, tìm người khác đi thông báo cho thành chủ, ngươi ở lại, còn có giao ra chiếc nhẫn trong tay ngươi. Hiện tại ta là chủ nợ lớn nhất thành Tán Tu các ngươi, có quyền lực thu hồi phí tổn của chính mình, vấn đề bồi suất thì ta chờ.”
Dương Bách Xuyên tỏa định hơi thở lên trên người quản sự Hồng, muốn đòi lại chiếc nhẫn trên tay ông ta.
Quản sự Hồng có tu vi Kim Đan hậu kỳ, Dương Bách Xuyên đã chuẩn bị trước trong lòng, nếu lão già này không giao ra chiếc nhẫn, hắn không ngại giết chết ông ta.
Hơn nữa Dương Bách Xuyên tin tưởng Diệp Vô Tâm sẽ không mặc kệ.
Đối mặt với sự cường thế của Dương Bách Xuyên, quản sự Hồng thật sự không dám ra vẻ, Dương Bách Xuyên có thể giết chết Từ Thất, cũng có thể giết chết ông ta.
Thủ đoạn Dương Bách Xuyên dùng để giết chết Từ Thất vẫn còn là một điều bí ẩn, không ai biết Dương Bách Xuyên dùng thủ đoạn gì, nhưng có một điều rất rõ ràng, Dương Bách Xuyên có thể giết chết Kim Đan hậu kỳ.
Nhìn Dương Bách Xuyên duỗi tay muốn nhẫn trữ vật, trên mặt quản sự Hồng vừa trắng vừa xanh. Ông ta biết nếu dám nói một chữ không, Dương Bách Xuyên sẽ ra tay với ông ta.
Hít một hơi thật sâu, đưa nhẫn trữ vật trong tay cho Dương Bách Xuyên, nói: “Số lượng đặt cược hôm nay đều ở trong đây, tổng cộng mười hai vạn linh thạch.”
Dương Bách Xuyên cong môi, cầm lấy nhẫn trã vật. Quả nhiên bên trong có mười hai vạn linh thạch, cả linh thạch của chính hắn cũng ở bên trong, sau đó trả lại hai ngàn linh thạch cho Diệp Vô Tâm.
Tiếp theo nói: “Xem như thu hồi được một phần, thành Tán Tu các ngươi còn thiếu ta 110 vạn linh thạch.”
Sau khi Dương Bách Xuyên nói xong, liếc nhìn ánh mắt của gần ngàn người, trong lòng cả kinh. Hắn vừa lấy được mười hai vạn linh thạch từ trong tay quản sự Hồng, có cả số lượng đặt cược của mọi người ở đây. Mặc dù những người này thua trận, nhưng nhìn thấy linh thạch của mình bị lấy đi, trong lòng chắc chắn không thoải mái.
Trận mở quan trang hôm nay tương đương một mình Dương Bách Xuyên thắng, tất cả mọi người thua.
Lòng người biến hóa vô cùng quỷ dị, Dương Bách Xuyên nhìn thấy rất nhiều người biến sắc mặt, biết sắp không xong, làm không tốt sẽ bị mọi người ghi hận.
...