Chương 2313


...

Chỉ nghe Trịnh Bân Bân mở miệng nói: “Kế thừa ý nguyện của gia gia, nhất thống điện Mạo Hiểm, tổ chức lại các thế lực trong vương thành Mạo Hiểm, sau này… Ta cũng xây dựng lại vương quốc Mạo Hiểm, khôi phục thời đại huy hoàng của tổ tiên.”

Dương Bách Xuyên nhìn thấy được lửa nóng trong ánh mắt của Trịnh Bân Bân, trong lòng thầm than, có lẽ nàng ta sẽ làm được.


Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
Ít nhất trước mắt điện Mạo Hiểm và vương thành Mạo Hiểm đều quy thuận nàng ta, dựa vào thực lực hiện tại của nàng ta, hoàn toàn có thể làm được.

Cũng không biết hiện tại thực lực của Trịnh Bân Bân là gì, dù sao có thể gi ết chết Phân Thần cảnh trung kỳ trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên đoán có lẽ là Phân Thần cảnh hậu kỳ.

Điều kỳ lạ là, Trịnh Bân Bân nhìn qua chỉ là Xuất Khiếu cảnh hậu kỳ, cố tình có thể giế t chết cao thủ Phân Thần cảnh.

Hiện tại nghĩ lại, lúc trước ở Sa Hồ tộc, bọn họ có được phân thân thuần dương, từ trước đến nay Dương Bách Xuyên cũng không nghĩ quá nhiều về sức mạnh của phân thân thuần dương và vương thành Mạo Hiểm.

Nhưng hiện tại hắn rất khó có thể tưởng tượng ra được sự tồn tại của Mạo Hiểm Vương.

Phân thân thuần dương của Mạo Hiểm Vương để lại có thể làm một người có tu vi Xuất Khiếu cảnh đại viên mãn như Trịnh Bân Bân có thể gi ết chết cao thủ Phân Thần cảnh trung kỳ, cũng không biết ở thời đại kia, Mạo Hiểm Vương cường đại đến mức nào?

Trịnh Bân Bân luyện hóa một phân thân Tiên Thiên, vốn dĩ phân thân Bất Tử dùng chân khí tinh huyết tu luyện thành hóa thân ngoài, là chí bảo được thiên địa dựng dục.

Điều này làm Dương Bách Xuyên nhớ lại, lúc trước ở cấm địa Sa Hồ tộc, trong lúc vô ý hắn bị hút vào không gian kia, sau đó có được hoa sen củ sen, đó cũng là chí bảo được thiên địa dựng dục, sau đó biết được củ sen là chí bảo vô thượng tu luyện phân thân Tiên Thiên, trong lòng nghĩ thầm chính mình có nên luyện hóa ra một phân thân củ sen không?

Tất nhiên hiện tại còn chưa nắm chắc, phải đợi tu vi lên đến Phân Thần cảnh mới được, sau khi luyện thành phân thân Tiên Thiên, cần phải chia lìa nguyên thần.

Còn vì sao Trịnh Bân Bân có thể luyện hóa được một phân thân thuần dương khi tu vi là Xuất Khiếu cảnh, hơn nữa tu vi còn tăng lên hai tiểu cảnh giới, thậm chí có thể gi ết chết Phân Thần cảnh trung kỳ, hắn nghĩ có hai nguyên nhân.

Đầu tiên, phân thân thuần dương chính là thành phẩm, cũng là đồ vật của tổ tiên Trịnh gia, làm hậu nhân của Mạo Hiểm Vương, không khó để luyện hóa được. Thứ hai, Dương Bách Xuyên suy đoán bên trong phân thân thuần dương có để lại thần thông chiến kỹ, vì vậy Trịnh Bân Bân vừa xuất quan mới có thể mạnh như vậy, kim quang đại chưởng lúc trước giống như Như Lai Thần Chưởng, khả năng cao cũng là thần thông chiến kỹ cao giai.

Dương Bách Xuyên nhớ lại củ sen dược dưỡng trong không gian hồ Càn Khôn, lúc này trong lòng rất cấp thiết, hắn rất chờ mong sau khi luyện thành phân thân củ sen sẽ có uy lực gì.

Năm đó người bảo vệ cho củ sen linh khí chính là yêu hồ Lục Vĩ Hồ của Sa Hồ tộc, sau khi bị Dương Bách Xuyên sưu hồn, cũng biết củ sen linh khí là đồ vật của Cửu Vĩ nương nương của vương triều Sơn Hải đã biến mất. Dương Bách Xuyên không quan tâm Cửu Vĩ nương nương gì đó, dù sao củ sen linh khí là đồ của hắn.

Dương Bách Xuyên biết một vài bí mật liên quan đến di tích của vương triều Sơn Hải từ trong trí nhớ của hồ ly Sa Hồ tộc, nhưng hắn chưa đi xác định xem đó là thật hay giả, sau này có rảnh có thể đi xem.

“Ngươi đang nghĩ gì?”

Dương Bách Xuyên đang ngẩn người, âm thanh của Trịnh Bân Bân vang lên.

“A ~ không có gì.” Bị Trịnh Bân Bân đánh gãy ảo tưởng trong đầu, Dương Bách Xuyên bừng tỉnh, nói.

Sau đó nghe Trịnh Bân Bân nói: “Ta muốn trùng kiến vương quốc Mạo Hiểm, Vân Xuyên, hiện tại ta đã mất đi gia gia, ở vương thành Mạo Hiểm ta cũng đã không có bằng hữu huynh đệ, đám lão nhị cũng đã chết, ngươi là bằng hữu duy nhất của ta, ngươi… Có nguyện ý giúp ta?

Chờ tương lai vương quốc Mạo Hiểm khôi phục lại, chúng ta cùng dùng chung vương quốc Mạo Hiểm ở châu Tây Sơn, ta sẽ không phụ ngươi, thế nào?”

“A ~” Dương Bách Xuyên bị lời nói của Trịnh Bân Bân kẹt lại.

Hắn thấy được ngọn lửa dã tâm từ trong ánh mắt của Trịnh Bân Bân, trong lòng rõ ràng Trịnh Bân Bân đã thay đổi, nàng ta sắp phải đi con đường đế vương, nhưng hắn lại không chút hứng thú.

Đối mặt với ngọn lửa cực nóng từ trong ánh mắt của Trịnh Bân Bân, Dương Bách Xuyên ho khan, chuẩn bị nói ra mục đích chuyến đi này của mình.

“Cái đó, thực ra ta có một tông môn tên là Vân Môn, ta là chủ nhân của Vân Môn, ta duy trì ngươi chuyện thành lập vương quốc, nhưng tham dự thì thôi.

...