Chương 2197


...

Khi Dương Bách Xuyên bước vào hang ổ Lưu Sa Cốc, dọc theo đường đi la liệt xác chết, một cảnh tượng máu chảy thành sông.

Trận chiến này diễn ra rất ác liệt.

Nhưng mà đây là cuộc chiến giữa những tên thổ phỉ với nhau, cũng là quy luật sinh tồn, quy luật cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm tép.

Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'

Nhưng hôm nay là con cá bé Hắc Phong Trại ăn tươi nuốt sống con cá lớn Lưu Sa Cốc, cá bé nuốt cá lớn.

Phải trả một cái giá rất đắt.

Trên cơ bản, gần năm trăm tên thổ phỉ của Hắc Phong Trại chẳng còn lại bao nhiêu, không quá một trăm người.

Lưu Sa Cốc thì còn thê thảm hơn, bị Hắc Phong Trại giết đến máu chảy thành sông, thổ phỉ kinh hãi.

Lưu Sa Cốc cách thành luỹ bị chiếm cứ năm trăm mét là một ngôi làng được xây dựng sâu trong sơn cốc, giờ phút này khắp nơi bốc khói mù mịt, mùi máu tươi khắp chốn, tiếng kêu la vô cùng thảm thiết.

Nơi này có nguồn nước, thiên địa linh khí cũng tràn đầy, hơn nữa vòng xoáy cát lún ở bên ngoài quả thật là một nơi rất tốt để tu luyện.

Nhưng hiện tại lại là một mớ hỗn độn.

Khi Dương Bách Xuyên bước tới một quảng trường bên trong sơn cốc, từ xa hắn đã trông thấy Chu điên dẫn theo người cầm đao trong tay diễu võ dương oai, lớn tiếng mắng mỏ uy hiếp hai ba trăm người đang ngồi xổm trên quảng trường.

Rất rõ ràng, đám người đang ngồi xổm trên quảng trường đó chính là thổ phỉ đã đầu hàng của Lưu Sa Cốc.

Dương Bách Xuyên nhìn thấy những người này cũng không nhịn được mà thở dài. Lưu Sa Cốc có tổng cộng tám trăm thổ phỉ, hiện giờ chỉ còn lại có vài người này, có thể thấy được cuộc chiến giữa hai bên thảm khốc đến cỡ nào.

Nhờ vậy mà hắn cũng đã được trải nghiệm sự tàn nhẫn của Chu điên.

Điều này tương đương với việc giết liền tù tì năm trăm người chỉ trong một trận đánh.

Đương nhiên, so ra thì Hắc Phong Trại của Chu điên cũng không hời hơn tí nào, ban đầu gần năm trăm người giờ trước mặt chỉ còn lại khoảng một trăm tên.

Nhìn thấy Dương Bách Xuyên đi đến, ánh mắt Chu điên vừa phức tạp lại vừa kính sợ, gã vội vàng bước tới đón chào. Lần này có thể xử lý được Lưu Sa Cốc, Chu điên biết rằng tất cả đều nhờ có Dương Bách Xuyên.

Lúc mới bắt đầu cuộc chiến gã cố tình tụt lại phía sau, là vì muốn để Dương Bách Xuyên đấu trước với Thảo Thượng Phi, kết quả Dương Bách Xuyên lại “tiễn” gã ta đi đời nhà ma luôn.

Điều khiến Chu điên bất ngờ và thầm thấy may mắn vì gã khôn lỏi không lên đấu với Thảo Thượng Phi. Lúc Dương Bách Xuyên đấu với Thảo Thượng Phi, gã mới thấy được Thảo Thượng Phi đã đột phá lên tu vi Xuất Khiếu Cảnh đại viên mãn rồi, thầm thấy may vì gã không xông ra chiến trước, không thì đã bị Thảo Thượng Phi gi ết chết từ lâu rồi, Xuất Khiếu Cảnh hậu kỳ chỉ kém và đại viên mãn một cảnh giới nhỏ nhưng thực lực thì lại khác nhau như trời với đất.

Nhưng mà lúc ấy Chu điên cho rằng Dương Bách Xuyên sẽ bị Thảo Thượng Phi giế t chết, không ngờ cuối cùng lại là Dương Bách Xuyên giế t chết Thảo Thượng Phi. Tuy rằng gã không hiểu được tại sao Dương Bách Xuyên chỉ có tu vi Xuất Khiếu Cảnh hậu kỳ mà lại có thể thắng được Thảo Thượng Phi, nhưng kết quả cuối cùng chính là Thảo Thượng Phi đã bị Dương Bách Xuyên giế t chết tại chỗ.

Lúc này Chu điên tràn ngập sự kính sợ đối với Dương Bách Xuyên.

Rõ ràng người này đã nghe thấy Thảo Thượng Phi nói một câu — ta là người Nghiêm gia trước khi chết.

Lời này khiến lòng Chu điên nổi sấm đùng đùng, tuy rằng không thể xác định Thảo Thượng Phi rốt cuộc có phải là người Nghiêm gia hay không, nhưng gã thà rằng tin lầm còn hơn là bỏ sót. Nếu Thảo Thượng Phi là người Nghiêm gia thật, Chu điên biết gã chỉ còn lại một con đường chết thôi.

Nên gã nhất định phải ôm chặt đùi Dương Bách Xuyên, không thì sẽ chết không có chỗ chôn.

“Dương thiếu, tất cả thổ phỉ trong Lưu Sa Cốc đều đã được tập trung lại, đồ vật trong bảo khố cũng đã được kiểm kê. Có trăm viên đá Vũ Hoá, ba rương chứa các loại kỳ thạch vân vân, ba trăm cây linh thảo, hàng vạn viên linh thạch… Dương thiếu xin hãy kiểm tra và nhận.”

Tính toán của Chu điên rất tinh tế, vốn dĩ gã định là trừ việc đưa đá Vũ Hóa cho Dương Bách Xuyên ra thì số bảo bối còn lại gã sẽ độc chiếm hết. Nhưng một câu “người Nghiêm gia” trước khi chết của Thảo Thượng Phi đã khiến cho gã thấy run sợ vô cùng.

Nghiêm gia nằm ở phía Đông của ổ thổ phỉ là một thế lực không thua kém Dương gia chút nào, thậm chí còn là một gia tộc thổ phỉ tàn nhẫn hơn nhiều. Gã diệt Lưu Sa Cốc, Nghiêm gia sẽ không bỏ qua cho gã, nên nếu muốn được Dương Bách Xuyên che chở thì gã nhất định phải biểu hiện cho tốt. Trong mỗi hang ổ thổ phỉ thì đều sẽ có bảo khố, hiện tại Chu điên quyết định dâng hết đống bảo vật đó cho Dương Bách Xuyên, tuy rằng gã thấy rất đau lòng, nhưng gã nghĩ nếu mình có thể ôm được đùi của Dương Bách Xuyên thì chút trả giá này vẫn rất cần thiết.

Sao Dương Bách Xuyên lại không biết tính toán của Chu điên cho được, mà hắn cũng chẳng ngại, lập tức vung tay lên thu hết bảo vật vào pháp bảo dự trữ. Hắn không có hảo cảm với những tên thổ phỉ giống như Chu điên, đây cũng là lần tiếp xúc cuối cùng.

Chu điên nhìn Dương Bách Xuyên thu hết bảo bối lại, lòng thắt lại nhưng gã không dám nói gì. Gã đã tận mắt nhìn thấy Dương Bách Xuyên đấu với Thảo Thượng Phi, biết tu vi của Dương Bách Xuyên rất mạnh, trong thế giới kẻ mạnh là vua, kẻ yếu sẽ không có quyền lên tiếng.

Nhưng nên nói cái gì thì vẫn cần phải nói, gã đã hy sinh nhiều như vậy, huynh đệ trong tay cũng thương vong nặng nề, chung quy cũng phải có được một câu từ Dương Bách Xuyên chứ?

Nhưng nhìn dáng vẻ của Dương Bách Xuyên, cứ như thể hắn hoàn toàn không biết Nghiêm gia vậy.

...