...
Viên Nhật Tân chưa từng nghĩ tới chuyện tránh né. Thứ nhất là không kịp. Thứ hai, ông ta biết hơi thở của rồng là một loại thần thông thiên phú, mình không tránh được, cho dù trốn tránh cũng bị truy kích tận chân trời góc biển. Chỉ có hóa giải hoặc là đánh tan hoàn toàn mới được.
"Thiên địa vi giới, thần khí quy nhất, phá!"
Dương Bách Xuyên chỉ thấy hai tay Viên Nhật Tân làm một thủ ấn kỳ lạ, sau đó hai tay của ông ta phát ra ánh sáng chói mắt như mặt trời. Chữ "phá" vừa thốt ra, ông ta chắp hai tay trước ngực chỉ vào hai luồng khí xanh của giao long. Chùm sáng trên tay Viên Nhật Tân chói lóa, tựa như biến thành hai thanh kiếm sắc bén, đụng độ với hai luồng khí xanh của giao long.
Ầm ầm!
Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
m thanh trầm đục vang lên, phát ra sức mạnh vô cùng cường đại.
Tuy nhiên, một cảnh tượng khiến Dương Bách Xuyên trợn tròn mắt xuất hiện.
Sau khi hai chùm sáng của lão già chết tiệt Viên Nhật Tân và hai luồng khí màu xanh của giao long va vào nhau, luồng khí màu xanh đứt gãy từng đoạn, hóa thành hư vô.
Mà hai chùm sáng chói mắt của Viên Nhật Tân lại giống như thanh kiếm sắc bén, khí thế không giảm, giáng mạnh lên người giao long.
"Grao!"
Giao long bị đau, thét lên thảm thiết. Cơ thể dài chín trượng quằn quại giữa không trung, sau đó rơi xuống đất.
Rầm!
Cơ thể giao long rơi xuống đất phát ra tiếng rầm, mặt đất rung chuyển.
Lúc này tròng mắt của Dương Bách Xuyên suýt rớt ra ngoài. Không ngờ con giao long nhìn mạnh mẽ như vậy lại thất bại, bị lão già chết tiệt Viên Nhật Tân đánh bại.
Mặc dù hắn nhìn thấy hồi nãy Viên Nhật Tân đã dốc toàn lực, nhưng không ngờ ông ta lại đánh bại giao long.
Trước đó Dương Bách Xuyên cảm nhận khí tức trong cột nước của giao long cũng cảm thấy cùng lắm cũng chỉ là thực lực Xuất Khiếu hậu kỳ, hắn còn nghĩ có phải là giao long cố tình tỏ ra yếu thế hay không. Ai dè giao long trong lời đồn lại không làm gì được lão già chết tiệt Viên Nhật Tân.
Trái tim Dương Bách Xuyên bắt đầu co thắt.
Về phần Viên Nhật Tân, ông ta cũng chẳng kém gì Dương Bách Xuyên, không ngờ một kích toàn lực của mình có thể dễ dàng hóa giải luồng khí xanh của giao long. Ngoài ra, điều khiến ông ta bất ngờ là một kích toàn lực này không hề yếu đi mà giáng thẳng lên người giao long, sau đó... sau đó đánh bại đối phương.
Sau khi nỗi kinh ngạc qua đi, Viên Nhật Tân bật cười ha hả.
"Ha ha ha... giao long hồ Tinh Thần trong truyền thuyết cũng chỉ đến thế mà thôi. Thì ra chỉ là yêu thú ngũ chuyển, ha ha ha!" Viên Nhật Tân trắng trợn cười như điên.
Sau đó tiếng cười ngưng bặt. Viên Nhật Tân nhìn Dương Bách Xuyên và giao long ngã trên mặt đất, tươi cười bảo: "Một kẻ trên người có pháp bảo động tiên, một kẻ là giao long có tiếng mà không có miếng. Lời đồn thất thiệt, lời đồn thất thiệt. Giao long mạnh mẽ chó má gì chứ, chỉ là con sâu cái kiến trong mắt lão phu mà thôi.
Bây giờ thì tốt rồi, thằng nhãi ngươi giao ra pháp bảo động tiên thì lão phu sẽ cho ngươi toàn thây. Lão phu còn thiếu một tọa kỵ, vừa hay để giao long làm tọa kỵ cho lão phu. Xem ra xem ra hôm nay lão phu có thu hoạch lớn, ha ha ha!"
Dương Bách Xuyên nghe ông ta nói vậy thì trong lòng đau khổ. Hắn vội vàng đi tới bên cạnh giao long, muốn thu nó vào không gian bình Càn Khôn. Dù sao lúc nãy giao long cũng không tấn công hắn, hắn không thể trơ mắt nhìn nó bị thu làm tọa kỵ. Về chuyện Viên Nhật Tân biết trên người hắn có bình Càn Khôn, hắn không quan tâm được nhiều như vậy. Hắn biết rõ nếu mình mang theo giao long trốn vào không gian bình Càn Khôn, bình Càn Khôn rơi xuống đất ắt sẽ bị Viên Nhật Tân lấy đi, như vậy sẽ rất nguy hiểm. Nhưng hiện tại đã bước đến đường cùng, cứ trốn trước rồi tính sau.
Dương Bách Xuyên đang định nói chuyện với giao long thì nghe thấy một tiếng hét đinh tai nhức óc đâm thủng màng nhĩ.
"Gừ!"
Ngay sau đó, bầu trời tối sầm lại. Dương Bách Xuyên bất giác ngẩng đầu nhìn lên. Hay thật đấy, trên đỉnh đầu lại có thêm một con giao long. Trên người con giao long này lấp lánh ánh sáng xanh, to hơn con giao long màu vàng trên mặt đất bị Viên Nhật Tân đánh bại không biết bao nhiêu lần, ít nhất cũng phải dài trăm mét.
Đúng lúc này, một giọng nói cuốn hút tràn đầy ngạc nhiên và vui mừng bất chợt vang lên bên tai Dương Bách Xuyên: "Bách Xuyên, đã lâu không gặp."
Dương Bách Xuyên ngoảnh đầu, con giao long phía sau đã biến mất, một cô gái trẻ xuất hiện. Miệng há hốc thành hình chữ O, hắn hét lên thất thanh: "Hạ... Hạ Lộ."
Cô gái trẻ xuất hiện phía sau chính là Hạ Lộ, người mà Dương Bách Xuyên nhớ mãi không quên.
Năm đó Hạ Lộ vì hắn mà mất tích, hắn tra xét đáy sông Trường Giang thì phát hiện ra một trận pháp truyền tống, còn nhặt được một mảnh vảy rồng Thanh Long. Vì thế Dương Bách Xuyên tin rằng Hạ Lộ chưa chết, hẳn là nàng đã tới Sơn Hải Giới.
Khi gặp Lữ Xuân Thu, ông ấy nói cho Dương Bách Xuyên biết mình đã sắp xếp đưa Hạ Lộ tới Sơn Hải Giới. Sau khi hai người có ước định, Dương Bách Xuyên hỏi Lữ Xuân Thu tung tích của Hạ Lộ, ông ấy nói ra hai chữ sa mạc, ngoài ra không nói thêm điều gì. Dương Bách Xuyên gặng hỏi thì ông ấy nói là chỉ biết tung tích của Hạ Lộ ở Sơn Hải Giới liên quan đến sa mạc.
Lúc đó Dương Bách Xuyên hoàn toàn không tin tưởng Lữ Xuân Thu, cho rằng đối phương chỉ lấy cớ qua loa nên không để tâm. Bây giờ Hạ Lộ đứng sờ sờ trước mặt, hắn mới biết Lữ Xuân Thu không lừa mình.
Sa mạc chẳng phải là sa mạc châu Tây Sơn sao? Chẳng qua là Lữ Xuân Thu không nói Hạ Lộ đang ở hồ Tinh Thần tại sa mạc châu Tây Sơn, mà có lẽ ông ấy cũng không biết vị trí cụ thể của Hạ Lộ.
Sau khi nhìn thấy Hạ Lộ, Dương Bách Xuyên hơi mờ mịt, nhưng hơn cả là kinh ngạc và vui mừng. Không ngờ sau mười năm bọn họ vẫn có thể gặp lại nhau.
Bây giờ hắn mới hiểu ra con giao long màu vàng chính là Hạ Lộ. Thảo nào khi giao long nhìn mình, trong mắt lại lóe lên tia sáng. Lúc này Dương Bách Xuyên hiểu ra kỳ thực đó là ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
Dương Bách Xuyên không biết tình cảm đặc biệt dành cho Hạ Lộ là tình bạn hay gì khác, nói chung là Hạ Lộ để lại ấn tượng rất sâu đậm trong lòng hắn.
Hắn vẫn nhớ câu nói của Hạ Lộ ngày xưa "ngươi có đồng ý làm bạn với một con cá không".
Từ đó trở đi hai người thật sự coi đối phương là bạn bè. Nhớ hồi ấy Dương Bách Xuyên chọc vào thế lực tông môn nước ngoài, có cao thủ Tiên Thiên tìm tới báo thù. Hạ Lộ âm thầm đi chặn thay hắn, kết quả là nàng biết mất từ lúc đó.
Tính từ thời điểm Hạ Lộ mất tích đến hiện tại hai người gặp lại, thời gian đã gần hai mươi năm rồi.
Hai mươi năm trôi qua, Dương Bách Xuyên không còn là tên gà mờ e sợ võ cổ giả Tiên Thiên nữa. Giờ đây hắn đã trở thành người tu chân cảnh giới Xuất Khiếu hậu kỳ. Hạ Lộ cũng không còn là người cá năm xưa. Gần hai mươi năm không gặp, hình thể của nàng đã lớn hơn, từ cá Rồng tiến hóa thành giao long. Nếu tiến thêm một bước, giao long có thể tiến hóa thành chân long.
...