...
Sau khi chân khí trong cơ thể đầy thì mới có thể độ đại thiên kiếp, hoặc nói đúng hơn là nắm chắc độ kiếp.
Chân khí trong cơ thể đầy chính là căn cơ để độ kiếp.
Cắn chuốt, luyện hóa yêu lực của chuột Tử Kim đã giúp hắn tăng 60 % chân khí, sao Dương Bách Xuyên lại không vui vẻ được.
Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
...
Dương Bách Xuyên vừa nói, đám người Mộ Trường Sinh đã lấy lại tinh thần.
“Trường Phong xin bái phục sư tổ.” Mộ Trường Phong tâng bốc Dương Bách Xuyên.
Những đệ tử khác của điện Trường Sinh cũng ôm quyền phụ họa: “Sư tổ lợi hại.”
Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười gian trá, nhìn vẻ mặt của mọi người lúc này, hắn cũng biết vì sao mọi người lại bị dọa sợ, còn không phải công pháp cắn nuốt luyện hóa kia sao.
Nói chính xác thì đó là chiêu thức thứ ba của Thập Nhị Chí Tôn, hoặc nói đúng hơn thì đó là công lao của lão đầu.
“Haha, ăn may thôi, được rồi đi thôi.” Dương Bách Xuyên có chút khiêm tốn, nhưng trong lòng lại rất hưởng thụ lời khen của đám người Mộ Trường Sinh.
Hắn lẩm bẩm: “Lão đầu, cuối cùng thì con cũng không mất mặt trước đám đệ tử điện Trường Sinh đúng không?”
Nhưng mà, đáp lại hắn là tiếng hừ lạnh của Vân Thiên Tà.
Vân Thiên Tà vô cùng khinh thường.
Dương Bách Xuyên cũng không lạ gì với đả kích của lão đầu, trong lòng hắn cũng chẳng quan tâm, ngược lại rất đắc ý.
Lần này lão đầu đích thân truyền dạy và thi triển Đấu Chuyển Chí Tôn Tam Ấn, mặc dù Dương Bách Xuyên chỉ đứng nhìn nhưng lại thu được lợi ích không nhỏ.
Dù sao thì Đấu Chuyển Chí Tôn đã in rõ trong đầu hắn, chỉ cần cho hắn thời gian lĩnh hội, sớm muộn gì hắn cũng có thể thi triển được.
Chân khí trong Tử Phủ đã tăng lên sáu mươi phần trăm, lại lấy được ba ấn thần thông của Đấu Chuyển Chí Tôn, Dương Bách Xuyên cực kỳ vui vẻ.
Hắn theo mọi người tiếp tục đi về phía trước.
Hắn phát hiện, ánh mắt đám người Mộ Trường Phong nhìn về phía hắn tràn đầy kính trọng, thậm chí còn có chút sợ hãi.
Mà Hiên Viên Linh Hề cũng bắt đầu cố tình nói chuyện với hắn.
Bản thân Dương Bách Xuyên biết rõ những thay đổi này, tất cả đều bởi vì thực lực của hắn.
Thực lực vĩnh viễn là giấy thông hành ở Tu Chân Giới.
Đương nhiên, Dương Bách Xuyên cũng không sợ ý tốt của Hiên Viên Linh Hề, trong lúc nói chuyện với nàng ta, hắn cũng có chút hiểu biết nữ nhân mặt rỗ trông có vẻ xấu xí nhưng lại có khí chất phi phàm, thật ra, Hiên Viên Linh Hề mang lại cho Dương Bách Xuyên một cảm giác nàng là một người tài hoa uyên bác.
Nói chuyện với Hiên Viên Linh Hề, Dương Bách Xuyên cảm thấy rất thoải mái, chưa từng xuất hiện tình huống tẻ nhạt, hắn nói cái gì nàng đều có thể tiếp lời, hơn nữa còn là học một biết mười.
...
Hành trình phía trước không có thay đổi lớn nào, cũng có yêu thú tấn công, nhưng chúng không phải theo bầy đàn, chỉ cần không phải là yêu thú tập trung thành đàn thì đệ tử điện Trường Sinh và hoàng triều Hiên Viên có thể giải quyết được.
Tốc độ của mọi người nhanh hơn không ít.
Sau mười ngày, bọn họ cuối cùng cũng tới được trung tâm rừng rậm.
Từ phía xa, Dương Bách Xuyên nhìn thấy một gốc cây cổ thụ cao chọc trời.
Cây Đằng cổ thụ xuất hiện trước mắt mọi người, sau khi qua đó, khóe mắt Dương Bách Xuyên giật giật, hắn nhìn thấy đám người Mai Hoa tiên tử...
Dương Bách Xuyên nhìn thấy không chỉ có mỗi đoàn người Mai Hoa tiên tử, mà còn thấy cả Lưu Dật Trần đang chạy trốn cũng xuất hiện bên người Mai Hoa tiên tử.
Ở phía bên kia cây Cổ Đằng là Minh Du Nhiên của U Linh Chi Đô và đám người Khương Thế Long của Thánh địa Đao Chủng.
Nhìn qua có vẻ Minh Du Nhiên và Khương Thế Long không liên hợp với Mai Hoa tiên tử, điều này làm cho Dương Bách Xuyên yên tâm rất nhiều.
Lúc này hắn và Mộ Trường Phong, Hiên Viên Linh Hề đi qua, thế là hình thành nên thế chân vạc.
...