Chương 3392


...

Thạch Đại Sơn cảm thấy không có lời.

Sao Lệ Ngọc Hoàn lại không biết tâm tư của tên béo chết tiệt này chứ?

Nàng ta công kích đại trận hộ sơn của Tinh Thần Môn hơn chín mươi năm, há lại không biết tình hình? Đúng là đại trận hộ sơn của Tinh Thần Môn rất mạnh, nhưng không phải không phá nổi. Đối với cấp bậc Đại Thừa thì độ khó rất lớn, nhưng đối với cấp bậc Phi Thăng cảnh thì chỉ cần trả một cái giá nhỏ là có thể phá vỡ.

Lệ Ngọc Hoàn biết Thạch Đại Sơn bắt chẹt mình, lúc này nàng ta hận ngứa răng nhưng không thể không thuận theo Thạch Đại Sơn. Nàng ta đè nén sự ghê tởm trong lòng, nói: "Cầu xin sư thúc thi pháp, Ngọc Hoàn sẽ phối hợp với sư thúc."

Một câu hai nghĩa lọt vào tai Thạch Đại Sơn, ông ta lập tức nở nụ cười: "Sư điệt yên tâm, hãy xem sư thúc phá vỡ mai rùa đen này!"

Trong lúc Thạch Đại Sơn nói chuyện, hai tay hội tụ chân nguyên. Ông ta hét to một tiếng, hai tay tấn công đại trận hộ sơn của Tinh Thần Môn.

Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên.

"Hừ, các ngươi coi Tinh Thần Môn là chốn không người đấy à?"

"Gừ..."

Trong tiếng gào giận dữ, Chuột Vương biến ra bản thể to như ngọn núi, giơ một chân lên. Ánh sáng tím bắn ra, đánh tan chân nguyên của Thạch Đại Sơn.

Bóng dáng của Dương Bách Xuyên và Chuột Vương cùng hiện ra bên ngoài sơn môn.

Thạch Đại Sơn nhìn cơ thể khổng lồ của Chuột Vương, thốt lên đầy kinh ngạc: "Chuột yêu Ngũ Hành Thái Hoang, sao có thể chứ?"

"Ha ha, tên béo chết tiệt có mắt nhìn đấy, còn biết bản vương thuộc tộc chuột Ngũ Hành." Chuột Vương cười khẩy nhìn Thạch Đại Sơn cấp bậc Phi Thăng cảnh sơ kỳ, trong đôi mắt tam giác lộ rõ vẻ khinh thường.

Chuột Vương là Thiên Yêu sơ cấp, theo lý thì cảnh giới ngang bằng người tu chân Phi Thăng cảnh sơ kỳ như Thạch Đại Sơn. Tuy nhiên, Chuột Vương là vua của tộc chuột Ngũ Hành, còn là Yêu tộc, mà Yêu tộc vốn mạnh hơn Nhân tộc, vì vậy hắn không coi Thạch Đại Sơn ra gì.

Yêu khí cường đại bao phủ đất trời, không hề che giấu.

Biến cố đột nhiên xảy ra không chỉ khiến Thạch Đại Sơn giật mình, mà Lệ Ngọc Hoàn và hai đồng môn Đại Thừa hậu kỳ bên cạnh cũng chấn động.

Ngay sau đó, tầm mắt Lệ Ngọc Hoàn khóa chặt vào người Dương Bách Xuyên. Năm xưa khi giết chết đệ tử của gia tộc Hoàng Phủ, nàng ta đã tiến hành sưu hồn. Trong ký ức của đối phương có Dương Bách Xuyên - kẻ đầu sỏ khiến nhà họ Lệ bị diệt cả nhà.

Lúc này, Lệ Ngọc Hoàn bùng lên sát ý, gằn giọng hỏi: "Ngươi chính là Dương Bách Xuyên?"

Dương Bách Xuyên vừa ra tới cũng quan sát xung quanh. Ở đây chỉ có một nữ nhân duy nhất, hắn biết nàng ta chính là Lệ Ngọc Hoàn, con gái của Lệ Thanh Thiện.

Thấy Lệ Ngọc Hoàn phóng sát ý, Dương Bách Xuyên cười nhạt: "Đúng, ta chính là Dương Bách Xuyên. Lệ Ngọc Hoàn con gái nhà họ Lệ, ngưỡng mộ đã lâu..."

"Tiểu tặc để lại mạng đi!" Kẻ thù gặp nhau đỏ mắt, Lệ Ngọc Hoàn lập tức nói với hai vị sư huynh Đại Thừa hậu kỳ: "Hai vị sư huynh giết Dương Bách Xuyên trước đi, con yêu thú kia giao cho sư thúc."

Thấy Dương Bách Xuyên chỉ có tu vi Đại Thừa sơ kỳ, hai tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ không thèm để vào mắt. Là người theo đuổi Lệ Ngọc Hoàn, tất nhiên lúc này bọn họ phải thể hiện.

Trong mắt hai người này, Dương Bách Xuyên chỉ là Đại Thừa sơ kỳ mà bọn họ hoàn toàn có thể nghiền ép. Bọn họ đều có tu vi Đại Thừa hậu kỳ, cho rằng nhắm mắt cũng có thể bóp chết Dương Bách Xuyên.

Để lấy lòng Lệ Ngọc Hoàn, hai tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ tranh nhau xông về phía Dương Bách Xuyên.

Hai mắt Lệ Ngọc Hoàn lấp lóe, nàng ta bước thật chậm, không vội tiến lên. Bởi vì trực giác của nữ nhân mách bảo Dương Bách Xuyên vô cùng nguy hiểm, có lẽ hắn không phải là tu sĩ Đại Thừa sơ kỳ đơn giản như bề ngoài.

Vì thế, Lệ Ngọc Hoàn xúi giục hai vị sư huynh t*ng trùng lên não xông lên để thử trình độ của Dương Bách Xuyên trước, sau đó mới xem xét tình hình.

Nàng ta tấn công hơn chín mươi năm mà không thấy đối phương không xuất hiện, nhưng hôm nay đột nhiên mở ra đại trận hộ sơn của Tinh Thần Môn thì Dương Bách Xuyên lại xuất hiện, hơn nữa bên cạnh còn có chuột yêu Ngũ Hành tương đương Phi Thăng cảnh. Từ điểm này Lệ Ngọc Hoàn thấy Dương Bách Xuyên không bình thường, cho nên nàng ta thả chậm bước chân, vô cùng cẩn thận.

...

Về phần Dương Bách Xuyên, thấy hai tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ xông đến, hắn không lùi lại mà cũng lao tới.

...