...
Dưới sự kiểm tra của linh thức, vết thương của Chu Giáp không ngừng thối rữa, nhưng đã bị nội lực của ông cưỡng bức sửa chữa, sau khi trở về vào ngày thứ ba, vết thương đã như vậy quanh năm.
Điều này là vừa, là bị nhiễm độc mà lại là một chất độc lạ.
Dương Tư Kỳ không thiếu tự tin khi xem bệnh, nhìn Chu Giáp nói: “Ông Chu nhất định phải có một loại độc rất đặc biệt, vết thương này của ông cứ ba lần hít thở sẽ thối một lần, nhưng buộc phải chữa trị bằng nội lực, vết thương này chắc không dưới một năm đâu phải không?”
Ngay khi lời của Dương Bách Xuyên nói ra, phản ứng đầu tiên của Chu Giáp là bị sốc, Dương bách Xuyên nói hoàn toàn chính xác, đã có thể xác định y thuật của Dương Bách Xuyên là thật, ban đầu ông căn bản không tin y thuật của Dương Bách Xuyên lại thần kỳ đến như vậy.
Vương Huyền Cơ viết thư cho ông nói rằng Dương Bách Xuyên đã chữa khỏi bệnh cho người đứng đầu nhà họ Vương, y thuật của anh rất tốt, nhưng theo ý kiến của Chu Giáp, đó là một người bình thường chữa bệnh thì sao có thể được đến như vậy, nên ông thật sự không tin.
Lý do tại sao lần này họ đến cùng nhau là theo lời mời của phó đàm chủ Ngô Nam, ông ấy đến để kiểm tra thực lực thật sự của Dương Bách Xuyên, nên ông đã đến xem với thái độ muốn thử xem có như người ta nói không.
Nhưng ông không ngờ chỉ cần quan sát mà Dương Bách Xuyên đã có thể nói chính xác tình trạng của mình, quả thực đúng như lời Dương Bách Xuyên nói, ông đã bị trúng độc. Một loại nọc độc mạnh và đặc biệt nào đó khiến vết thương thối rữa liên tục trong hơn một năm, phải liên tục dùng nội lực để chữa trị và kiểm soát.
Thần Long Đàm không thiếu các bác sĩ có trình độ y học siêu việt, nhưng không ai có thể chữa trị vết thương và loại bỏ vết thương có độc của ông cả.
Khi Dương Bách Xuyên nói xong, Chu Giáp không thể giải thích được trong lòng có chút hy vọng, chẳng lẽ anh có thể chữa khỏi bệnh cho ông ư?
Hơn một năm trời ngày đêm đau đớn, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng đau đớn không chịu nổi.
Ngược lại, Ngô Nam nhìn Dương Bách Xuyên một cái nhìn ngạc nhiên, ý định ban đầu của ông ấy là để cho Dương Bách Xuyên nhìn vết thương của Chu Giáp, sau đó nhân cơ hội nói cho Dương Bách Xuyên về chuyện đan dược, nhưng không ngờ trong nháy mắt Dương Bách Xuyên đã đoán ra chính xác là Chu Giáp bị trúng độc…
Vốn dĩ Ngô Nam không lạc quan về y thuật của Dương Bách Xuyên cho lắm, nếu Dương Bách Xuyên sau khi xem qua mà không thể nói rõ nguyên nhân, ông ấy sẽ nhân cơ hội nói một lời, vì nghe nói anh có đan Bồi Nguyên phải không, có thể thử xem nhưng bây giờ không cần phải vội nói ra chuyện này nữa.
Nếu thực sự có thể nói Dương Bách Xuyên có thể chữa khỏi căn bệnh mà toàn bộ bác sĩ của Thần Long Đàm không thể chữa được, thì giá trị của anh ấy sẽ rất lớn.
Lúc này mọi chuyện đều giao cho Chu Giáp, để cho Chu Giáp tiếp tục.
“Cậu Dương, có cách nào chữa trị vết thương có độc của tôi không?” Vẻ mặt Chu Giáp đầy lo lắng, vì sợ Dương Bách Xuyên nói là không thể, vết thương độc trên cánh tay hơn một năm qua của ông đã khiến ông chịu nhiều đau đớn.
Dương Bách Xuyên nhếch mép cười, vết thương độc tố của Chu Giáp nếu như là người khác thì thật sự sẽ không có cách nào, nhưng đối với anh mà nói cũng không phải là chuyện gì khó khăn, chỉ là có chút phiền phức mà thôi.
Y thuật gia truyền trong đầu anh vốn là nhằm vào người tu luyện, độc dược của Chu Giáp là một loại được biệt, nhưng cũng chỉ là một loại độc dược, có khi còn không đặc biệt hơn là độc dược trong người của Độc Cô Vô Tình.
Anh có một cách để loại độc tố này để nó không lan ra khắp cơ thể mà chỉ trên cánh tay của ông thôi.
Sau khi suy nghĩ, anh nhìn Chu Giáp nói: ‘Không phải là không thể chữa trị, nhưng ông Chu phải nói cho tôi biết ông đã bị trúng độc như thế nào, để tôi có thể tìm được cách chữa trị cho phù hợp.”
...