...
Đống địa phương này đã bị Nhân tộc xếp vào danh sách nơi hung hiểm, hiếm ai dám bén mảng tới.
Dương Bách Xuyên bị Hoa Lang đuổi theo suốt một tháng trời chỉ lo vùi đầu chạy như điên, chính hắn cũng không rõ mình đang ở đâu.
Chỉ cảm giác linh khí xung quanh bỗng loãng đi, khắp nơi tràn ngập khí tức hoang dã.
Trong lúc khoảng cách giữa hai người không ngừng thu hẹp, từ ba ngàn mét ban đầu, một tháng sau chỉ còn chừng ba trăm mét.
Cả hai vẫn một trước một sau bay về phía trước.
Dương Bách Xuyên biết chỉ cần mình hơi sơ sẩy một chút là sẽ bị Hoa Lang bắt kịp ngay, hắn không khỏi chua xót, nỗi phiền muộn trong lòng ngày càng dâng cao.
"Ầm ầm ầm…"
Không trung đột nhiên vang lên từng tiếng rền vang.
"Xoẹt…"
Một đạo lôi điện bổ xuống đỉnh đầu hắn.
Dương Bách Xuyên kinh hãi, vô thức dừng chân.
Lúc này hắn mới phát hiện bản thân đã tới một dãy núi đen nhánh khổng lồ.
Toàn bộ dãy núi đều cháy đen, mà ngay trước mắt là một sơn mạch rộng lớn kỳ quái.
Sở dĩ nói là đại sơn mạch, bởi liếc mắt không thể nhìn thấy đỉnh núi, khắp nơi trong tầm mắt chỉ có một màu cháy đen.
Ngọn núi cao vút lẫn vào mây, ẩn giấu trong lớp sương mù dày đặc, không thể nhìn rõ toàn cảnh.
Nơi mắt có thể nhìn thấy chỉ toàn một màu cháy đen.
"Răng rắc…"
"Ầm ầm ầm…"
Lôi điện vờn quanh trong mây mù lúc ẩn lúc hiện, tiếng sấm rền vang từng trận.
Chẳng biết vì sao khi Dương Bách Xuyên bắt gặp sơn mạch cháy đen này lại cảm thấy quen thuộc khó tả, nơi này giống hệt núi Ngũ Lôi trong không gian bình Càn Khôn. Chỉ khác là nó rộng lớn hơn núi Ngũ Lôi không biết bao nhiêu lần, dù sao hầu hết diện tích cũng bị bao phủ trong mây mù sấm chớp, không thể nhìn rõ toàn cảnh.
Dương Bách Xuyên dừng ngay lúc này có hai cái nguyên nhân: Thứ nhất, tòa sơn mạch này không ngừng phát ra tiếng sấm quỷ dị cản trở đường đi, hắn muốn đi tiếp thì phải vượt qua nơi này trước, nghe tiếng sấm khủng bố là biết không dễ dàng rồi.
Thứ hai, chẳng biết có phải do trùng hợp bị tiếng sấm thôi thúc hay không mà hắn bỗng thấy bực bội hẳn lên, cảm giác này lại còn rất quen thuộc…
Năm đó khi còn ở Kim Đan kỳ, độ tiểu thiên kiếp chính là loại cảm giác này.
Hắn biết, đại thiên kiếp của mình sắp buông xuống rồi.
Vậy nên Dương Bách Xuyên không chạy nữa, dù bây giờ đại thiên kiếp chưa tới thì hắn cũng không thể chạy được bao xa, bởi vì Hoa Lang đuổi tới gần sát rồi.
Đã thế, còn không bằng quyết chiến một trận.
Giờ đại thiên kiếp buông xuống, hắn chẳng còn lựa chọn nào khác.
Dương Bách Xuyên ngẩng đầu lên, quả nhiên vùng trời trên đỉnh đầu đã bắt đầu ngưng tụ kiếp vân cuồn cuộn.
Chẳng qua nơi này vốn dĩ đã tràn ngập lực lượng lôi điện, mây mù dày đặc, nếu không phải Dương Bách Xuyên cảm giác được mình sắp độ kiếp thì thật sự không thể phân biệt đây có phải là thiên kiếp hay không.
…
Sau khi Dương Bách Xuyên dừng lại không chạy nữa, Hoa Lang đuổi tới trong chớp mắt.
"Ha ha, ranh con, sao ngươi không chạy tiếp?" Hoa Lang mỉm cười nghiền ngẫm, dừng cách Dương Bách Xuyên trăm mét.
Dương Bách Xuyên nhếch miệng: "Không chạy, chạy không nổi."
Trong lúc nói chuyện, hắn cũng không nhàn rỗi, liên tục ném linh đào vào miệng, bổ sung chân khí bị xói mòn. Trên thực tế, tuy hắn bay suốt một tháng nhưng suốt dọc đường vẫn không quên cắn nuốt linh đào bổ sung chân khí, giờ chỉ cần điều chỉnh lại trạng thái đến đỉnh phong, sau đó vừa độ kiếp vừa chém giết Hoa Lang.
...