...
Cho nên anh không hối hận việc anh giế t chết Đinh Nguyên Thọ, Mộc Quảng Hàn và những tên đồng đảng.
Nếu như có cơ hội được làm lại, e rằng anh cũng sẽ làm như vậy.
Bởi vì anh không làm gì sai, ban đầu anh cũng chẳng trêu chọc ai, vẫn là bọn họ nảy sát ý muốn cướp đoạt, đi đến ngày hôm nay cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
Chắc chắn rằng chuyện này sẽ dẫn đến sự trả thù mạnh mẽ hơn của Thần Tông và Thanh Thanh, nhưng mà anh cũng không có biện pháp nào khác.
Nếu như hôm nay không có Tửu Tiên lão đầu ở đây, không có tu vi mạnh mẽ như bây giờ, thì xác chết đang nằm ở đây e rằng phải thay đổi.
Anh thả chân hỏa ra đốt cháy những thi thể đang nằm trên đất, sau đó cùng với ba người Ngô Mặc Thu thu lại chiến lợi phẩm.
Trải qua cuộc chiến ngày hôm nay, không kể đến đào được từ trong tay mười lăm người này gần trăm viên linh thạch, chỉ tính mười lăm linh khí cũng có thể cung cấp sức chiến đấu của Vân Môn tăng thêm một bậc.
Trong đó có hai kiện linh khí thượng phẩm, cố kiếm cho Ngô Mặc Thu, đại đao của Đinh Nguyên Thọ thì đưa cho Kiều Phúc, Ngô Mặc Hạ lựa chọn một linh khí trung phẩm, ba người bọn họ hôm nay có công chiến đấu, vậy nên phần thưởng ban cho là được lựa chọn những linh khí tốt nhất.
Những linh khí còn thừa lại đều được phân chia rõ ràng, ai cũng có thể có linh khí phòng thân.
Đi vào đại trạch thấy mọi người còn đang an ủi lẫn nhau, rằng không có việc gì.
Mà những người ở đây ngày hôm nay thấy được cảnh chiến đấu của mười lăm Tiên Thiên võ giả đột kích vào, mọi người đều nghẹn một cơn tức ở trong bụng, đều bày tỏ muốn cố gắng tu luyện. Bọn họ hiểu rằng, ngày hôm nay chỉ có mười lăm tên võ giả Tiên Thiên đến đây, mà cả Vân Môn người có sức lực chiến đấu cũng không nhiều, chỉ có những người bước vào Trúc Cơ.
Tu vi còn chưa đạt đến Trúc Cơ mà đi ra đánh nhau, chính là tìm chết, ngược lại còn rước thêm phiền toái cho mấy người Dương Bách Xuyên.
Đương nhiên hôm nay Độc Cô Vô Tình và Lục Tuyết Hi cũng không ở đây, bằng không cũng có sự giúp đỡ của hai người bọn họ.
Còn về phần những người khác, ví dụ như là ba đồ đệ của Dương Bách Xuyên còn đang bế quan tu luyện, cho dù xuất quan, tu vi như thế cũng không phải là đối thủ của Tiên Thiên tầng bảy.
Dương Bách Xuyên tuyên bố với mọi người từ hôm nay trở đi phải bảo vệ trận địa, mục đích là phòng ngừa Thần Tông và Thanh Thành qua trở lại báo thù.
Đại trận bảo hộ theo lời sư phụ anh Vân Thiên Tà nói, có thể ngăn chặn công kích của cường giả Kim Đan kỳ, nếu còn đại trận bảo hộ ở Vân Môn thì không còn quá lo lắng.
Đương nhiên bọn họ cũng không chủ quan phải phòng ngừa mọi tình huống, ai biết được liệu rằng Thần Tông và Thanh Thành có cường giả siêu việt tiên thiệt hay không.
Minh chứng rõ ràng nhất chính là sự tồn tại của Tửu Tiên lão đầu, người có cảnh giới siêu việt Tiên Thiên.
An ủi mọi người, Dương Bách Xuyên lấy ra từ trong không gian bình hồ lô Càn Khôn lấy ra hai bình linh tửu cuối cùng, đây là Thiên Tuyệt biếu cho anh, rượu tốt, dùng linh thảo nuôi trồng tám trăm năm mà tạo thành, dưới cái nhìn của Võ Đang, là vò rượu tốt nhất, lần trước anh cũng chưa đưa cho Tửu Tiên lão đầu, nhưng mà bây giờ đối với anh, Tửu Tiên lão đầu hoàn toàn có thể tin tưởng.
Trải qua chuyện ngày hôm nay, mặc kệ xuất thân của Tửu Tiên lão đầu là như thế nào đi nữa, ở trong lòng Dương Bách Xuyên đã ghi nợ ông ta một ân tình lớn.
Lần đầu tiên, anh chính thức thừa nhận ở trong lòng mình, Tửu Tiên lão đầu là một thành viên của Vân Môn, bởi vì trước đây, dù sao với thân phận không mấy rõ ràng của Tửu Tiên lão đầu, Dương Bách Xuyên cũng không dám đặt quá nhiều hy vọng, rất khó để toàn tâm toàn ý đối đã với ông ta như người một nhà.
Nhưng hôm nay, Tửu Tiên lão đầu lại ra tay trợ giúp.
Nhớ tới lúc đó, Đinh Nguyên Thọ còn nói lớn Tửu Tiên lão đầu là người của Côn Luân, phong hào Lôi Đình, anh có thể nhìn thấy rõ ràng ở trong đáy mắt của ông ta, lóe lên phức tạp và rối rắm, Dương Bách Xuyên cũng không rõ là ông ta nhớ đến điều gì, hay là trong lòng còn nhiều uẩn khúc đắn đo, nhưng mà hiện tại đều đã hóa thành hư không.
Ân tình này sâu nặng.
Dương Bách Xuyên cầm trong tay hai bình rượu ngon đi lên núi.
Tửu Tiên lão đầu sau khi chiến đấu xong, lại đi lên núi.
...