...
Lại nói cho dù là bảy người bọn họ ngay từ đầu đề phòng cũng khó có thể chống lại độc Liên Hoa Ách Nan của Lục Yên Chi, bởi vì độc Ách Nan có thể xâm nhập ở khắp mọi nơi, bên ngoài xâm nhập thân thể, bên trong xâm nhập nguyên thần, trong ý niệm ăn mòn vạn vật.
Sau khi Liên Hoa nở rộ, Lục Yên Chi dẫn động Ách Nan độc công, một giây sau đó bảy người lùn lập tức kêu la thảm thiết.
“A! Ta không nhìn thấy!”
“Cánh tay ta đang bị thối rữa!”
“Nguyên Thần ta đang tan rã!”
“Phi kiếm của ta mất liên lạc với Nguyên Thần rồi!”
“Tử Phủ của ta bị phá rồi!”
“Kinh mạch của ta bị hủy rồi!”
Bảy người lùn ai nấy đều hoảng sợ kêu lên.
“Chủ nhân đi mau, yêu nữ này là độc tu, tiên thiên độc tu đại thành, đi mau.” Cuối cùng Thất Tinh Kiếm Nô thất khiếu chảy máu hét lớn với Trình Vĩ Khang.
Ngay lập tức cơ thể Trình Vĩ Khang bắt đầu run lên, không phải vì hắn ta sợ hãi, mà hắn ta đang mất bình tĩnh bởi phải trơ mắt nhìn Thất Tinh Kiếm Nô đi theo hắn ta từ nhỏ từng người từng người đang lần lượt bị phế bỏ.
Hắn ta là con của Vạn Linh Thánh Mẫu, tuy suy đoán Dương Bách Xuyên có thể là quái nhân Tuyết Tàng, nhưng hắn ta chẳng sợ đến mức phát run.
Toàn thân Trình Vĩ Khang run lên là bởi vì tức giận công tâm, nội tâm hắn ta chấn động, giữa hắn ta và Thất Tinh Kiếm Nô trên danh nghĩa là chủ tớ, nhưng thực chất hắn ta coi bọn họ như người thân, hiện giờ trơ mắt nhìn Thất Tinh Kiếm Nô bị độc chết, Trình Vĩ Khang quả thực khó có thể bình phục tâm tình.
“Ngươi... Rốt cuộc ngươi là ai?” Trình Vĩ Khang cắn răng nhìn Dương Bách Xuyên hỏi lại lần nữa, chỉ cần Dương Bách Xuyên không phải là quái nhân Tuyết Tàng bất tử, thì hôm nay hắn ta lập tức dốc hết lực chém chết Dương Bách Xuyên, báo thù cho Thất Tinh Kiếm Nô.
Cho tới bây giờ Trình Vĩ Khang vẫn không thể xác định được thân phận của Dương Bách Xuyên, cũng chính bởi vậy nên hắn ta không dám vọng động, chỉ có thể nén giận thăm dò.
Nghe vậy, Dương Bách Xuyên cười lạnh nói: “Sao thế? Bây giờ ngươi đang sợ à?”
“Sợ sao? Nực cười, ta là con trai của Vạn Linh Thánh Mẫu thánh địa Vạn Linh Trình Vĩ Khang, đệ tử điện Vạn Linh há có thể sợ ngươi, ngươi là ai? Dám giết chết Thất Tinh Kiếm Nô của ta, tên tiểu tử nhà ngươi chết chắc rồi, hiện tại chỉ cần ngươi quỳ xuống chịu chết, Trình mỗ cho ngươi một cái chết toàn thây.” Giờ phút này Trình Vĩ Khang không chút do dự làm sáng tỏ thân phận của mình.
Dương Bách Xuyên nghe vậy thì sửng sốt, nhưng hắn cũng không quá mức kinh ngạc bởi vì hắn đã sớm đoán được người trước mặt tự xưng là Trình Vĩ Khang này là đệ tử thánh địa Tu Chân Giới nào đó, bởi vì lúc trước Thanh Ngưu đã nói qua, Thiên Yêu Hành Cung cứ cách một ngàn năm sẽ mở ra một lần, mỗi lần mở ra sẽ có đệ tử từ cửu đại thánh địa Tu Chân Giới đến đây mạo hiểm.
Hơn nữa thủ đoạn của Trình Vĩ Khang cường đại, lại thêm Thất Tinh Kiếm Nô, Xích Hổ bên cạnh đều bất phàm người thường khó có thể có được, cũng chỉ có người của thánh địa mới có thể có vốn liếng như vậy, thế nên khi biết Trình Vĩ Khang là đệ tử thánh địa, hắn cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.
Lúc này nghe Trình Vĩ Khang nói chuyện, xem như xác nhận rõ ràng thân phận của hắn, thân phận người này làm cho Dương Bách Xuyên có hơi kiêng kỵ, hắn từng nghe Lục Yên Chi nói qua về cửu đại thánh địa của Tu Chân Giới.
Trong đó thánh địa Vạn Linh là thánh địa duy nhất ngự thú, ngự vạn vật, luận thực lực, thủ đoạn đều không thể khinh thường, bây giờ hắn đã hiểu vì sao Trình Vĩ Khang dám động thủ với yêu thú cấp bậc Tôn Vương như Thanh Ngưu.
Người của thánh địa Vạn Linh có rất nhiều đủ thủ đoạn khống chế cũng như đối phó với yêu thú.
Trong lòng kinh ngạc thì kinh ngạc, thế nhưng Dương Bách Xuyên cũng chỉ là kinh ngạc một phen, hiện giờ hắn cũng được coi như là người có chút thực lực, đương nhiên thực lực này cũng bao gồm Lục Yên Chi, thú Ngũ Hành, đá Đả Tiên và Chồn nhỏ trong đó.
Nhưng nơi này là Thái Hoang ngăn cách khí tức bên ngoài, hắn cũng chẳng sợ đắc tội với người thánh địa.
Hơn nữa là do Trình Vĩ Khang xuống tay với Thanh Ngưu trước, Thanh Ngưu bây giờ là tiểu đệ của Dương Bách Xuyên hắn, Trình Vĩ Khang ra tay với Thanh Ngưu chính là trêu chọc Dương Bách Xuyên hắn, hắn cũng chỉ là phản kích cứu Thanh Ngưu, về tình về lý hắn không thẹn.
...