Chương 2556


...

Ngay lúc bọn họ mới đi được mấy chục mét, Thương Vũ Tình đột nhiên dừng bước nói: “Sư tổ thúc, ta...ta cảm giác, phía sau luôn có thứ gì đó đang theo dõi chúng ta.”

Dứt lời, Thương Vũ Tình có chút sợ hãi.

“Chi chi chi ~”


Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
Lúc này, chồn nhỏ trên vai phát ra những tiếng kêu lớn ‘Chi chi chi’, gầm rú về phía sau lưng hắn.

“Soạt ~”

Sau lưng, bọn họ nhìn thấy cách đó mười mấy mét có một cây cỏ dại cao hơn người đang đung đưa, mặc dù không rung mạnh nhưng chắc chắn không phải do gió thổi, bởi vì nơi này căn bản không hề có gió.

Ngọn cỏ lay động cách đó không xa, Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Tình hơi căng thẳng, dù sao thì nơi này là Ngũ Hành chi địa, mọi thứ xung quanh đều rất quỷ dị.

Hơn nữa, cả hai người bọn họ đều không cảm nhận được bất kỳ hơi thở nào.

Cũng không biết phía sau cây cỏ kia là thứ gì?

Yêu thú hay là cái khác?

Càng không nắm rõ thì trong lòng càng căng thẳng, đây chính là bản tính trời sinh của nhân loại.

Dương Bách Xuyên lập tức cầm kiếm Đồ Long trong tay, chuẩn bị phản kích bất cứ lúc nào.

Ngay lúc này, cây cỏ dại động mạnh.

“Rống ~”

Tiếng gầm rú như mãnh hổ, một con thú dữ cao lớn lao từ sau đám cỏ dại ra, đứng trước mặt Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Tình.

May mà nó không nhào tới luôn, hai bên vẫn duy trì khoảng cách mười mấy mét.

Trong mắt của Dương Bách Xuyên, thứ này là...một con quái vật.

Bởi vì vẻ bề ngoài của nó rất hỗn độn, trên đầu thì mọc sừng như rồng, cái đầu lại giống sư tử, trán chữ vương giống hổ, bộ lông toàn thân màu vàng đất, nhưng lại mang cho người khác cảm giác như đang phát sáng, lông của nó rất dài, cỡ cũng phải nửa thước, trông rất mềm mại.

Đan xen giữa bộ lông là những vằn có năm màu sắc, thoạt nhìn rất đẹp mắt.

Bốn chân có hình dạng như sư tử, cái đuôi phía sau màu trắng như đuôi bò, chỉ có dưới đuôi là lông mọc dài, còn là màu đỏ sẫm, không khác gì ngọn lửa đang thiêu đốt.

Cơ thể dài chừng ba mét cao hơn một mét, nó đứng đối diện nhìn Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Hoan.

Đôi mắt to đen láy sáng ngời, từ ánh mắt của con quái vật này, Dương Bách Xuyên có thể nhìn thấy được sự khinh thường và chán ghét thù địch với hai người họ.

Bị con quái vật này nhìn chằm chằm, trong lòng có chút sợ hãi.

Dương Bách Xuyên không hề cảm nhận được yêu khí hay năng lượng dao động nào từ trên người con quái vật này, nó khiến hắn cảm thấy đây chỉ là một dã thú bình thường.

Nhưng Dương Bách Xuyên biết, có thể nhìn theo dõi bọn họ mà thần không biết quỷ không hay, huống hồ đây còn là quái vật xuất hiện ở Ngũ Hành chi địa, chắc chắn không phải là loại thú thông thường, không cảm nhận được năng lượng dao động, một là yêu thú vô cùng cường đại, hai là yêu thú có khả năng đặc biệt, che giấu được khí tức trên cơ thể.

Cho dù là loại nào thì hiện tại xem ra, tất cả đều không phải chuyện tốt.

Thương Vũ Tình nhỏ giọng hỏi: “Sư tổ thúc...quái vật này có phải yêu thú không, nó là loại yêu thú nào vậy?”

Dương Bách Xuyên nói thầm: “Chắc chắn là yêu thú, nhưng là loại gì...có lẽ là loại không có đặc tính rõ ràng, hỗn tạp.” Đương nhiên Dương Bách Xuyên cũng không biết con quái vật này.

Hắn đã xem qua bí tịch mà lão đầu đưa cho, bên trong có ghi chép lại đặc thù của yêu thú, yêu tu. Nhưng hắn chưa từng nhìn thấy loại quái vật này, cái gì cũng giống nhưng lại không giống cái gì, yêu thú trong điển tịch đều có đặc điểm nhận dạng, hoặc là bất kỳ quái vật nào, kể cả thần thú, đều có huyết mạch truyền thừa, nhưng thứ đang đứng trước mặt Dương Bách Xuyên này rất hỗn tạp – là Tạp Thú.

Dương Bách Xuyên còn chưa nói xong, quái vật đối diện đã rống lên: “Rống ~” như là đang tức giận.

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Tình nghe thấy quái vật tức giận phun ra tiếng người: “Nhân loại đáng chết, bổn vương là dị chủng thiên địa, dị thú tối cao vô thượng mà khí Ngũ Hành của đất trời dưỡng thành, không phải Tạp Thú, bổn vương là Thú Ngũ Hành độc nhất thiên hạ, vua của vạn thú.”

Thú Ngũ Hành tự xưng là bổn vương giống như chịu phải sỉ nhục lớn, nó mở miệng rống lên về phía Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Tình.

Có điều, Dương Bách Xuyên lại thở phào một hơi, bởi vì đối phương có thể nói tiếng người, tất nhiên là yêu thú có trí khôn, sẽ giao tiếp được.

...