Chương 3585


...

Tới Hắc Liên cũng không nhận ra ký tự trên tờ giấy, không ngờ nghé con mới nhìn sơ lại biết được ngay nó đến từ U Minh Giới. Tin tức này khiến cõi lòng Dương Bách Xuyên dậy sóng.

Với hắn mà nói, U Minh Giới tương đương với Liễu Linh Linh.

Năm ấy, lúc độ đại thiên kiếp, vì muốn phá được tâm ma kiếp, hắn đã đánh mất ký ức về Liễu Linh Linh, cũng có thể là cưỡng chế xóa bỏ Liễu Linh Linh ra khỏi đầu.

Cũng vì vậy mà sau này, trái tim của hắn lúc nào cũng đau âm ỉ, cứ có cảm giác hình như bản thân đã quên mất chuyện gì đó vô cùng quan trọng…

Muốn vượt qua tâm ma kiếp thì phải phá kiếm, thế nên hắn không còn cách nào ngoài diệt trừ Liễu Linh Linh do tâm ma hóa thành, nhưng cũng vì vậy mà lại bị động quên đi Liễu Linh Linh. Có điều tuy ký ức về Liễu Linh Linh biến mất, nhưng cảm xúc trong tim sẽ không lừa hắn.

Dương Bách Xuyên vẫn luôn cảm nhận được sự đau khổ tột cùng và không cam tâm trong lòng, thế nên đã đi tìm ông cụ hỏi cho ra lẽ, cuối cùng ông cụ vẫn nói cho hắn biết toàn bộ mọi chuyện về Liễu Linh Linh.

Cũng vì vậy mà Dương Bách Xuyên vẫn luôn nhớ thương Liễu Linh Linh, cho rằng nàng đang ở U Minh Giới…

Suy cho cùng, tâm ma kiếp là một kiếp nạn rất khó vượt qua, chỉ cần tâm trí kiên cường, một khi tu vi thăng tiến, cuối cùng sẽ có ngày nhớ lại mọi chuyện, huống hồ chi còn có lời nhắc nhở của ông cụ.

Đạo tâm mới là nền tảng.

Nếu muốn thật sự quên Liễu Linh Linh, trừ khi đạo tâm của hắn vỡ nát hoàn toàn.

Có lần, Dương Bách Xuyên từng tới tìm ông cụ xác nhận một điều, rằng trên đời nhất định có U Minh Giới, bởi vì lục đạo là có tồn tại thật, mà dựa theo lời giảng của ông cụ thì lục đạo chính là lục giới, còn U Minh Giới là một trong lục giới.

Có điều, muốn vào được U Minh Giới không phải chuyện dễ. Không hẳn là không có cách, mà phải cần tới sức mạnh lục đạo thì mới vào được.

Còn sức mạnh lục đạo là gì thì ngay cả ông cụ cũng không biết.

Dương Bách Xuyên tin chắc trên đời có sự hiện diện của U Minh Giới, giờ lại tìm được một tờ giấy từ người thánh chủ U Linh, chính miệng nghé con cũng khẳng định đó là thứ tới từ U Minh Giới, thử hỏi sao Dương Bách Xuyên lại không kích động chứ?

Có thứ thuộc về U Minh Giới, tức U Minh Giới chắc chắn tồn tại, mà nếu U Minh Giới có tồn tại, vậy hắn có thể tìm thấy Liễu Linh Linh.

Hắn đã thề không cần biết mái tóc bạc của Liễu Linh Linh đã biến đen hay chưa, hiện tại cũng vậy, dù có là núi đao biển lửa, có phải lên trời xuống đất, chỉ cần trên đời này có U Minh Giới, hắn nhất định sẽ xông vào U Minh Giới tìm kiếm Liễu Linh Linh, chỉ cần hắn chưa chết, chỉ cần trời không sập, đất không nứt, lời thề này sẽ không thay đổi.

Thế nên với hắn mà nói, câu nói này của nghé con chẳng khác nào một quả bom!

Hắn vội quay sang nhìn nghé con bằng ánh mắt nóng chảy, sốt ruột hỏi: “Nội dung ghi trong tờ giấy là gì?”

“A… Chủ nhân… Ta… Ta…” Vào ngay thời khắc quan trọng, đối diện với ánh mắt lửa cháy của Dương Bách Xuyên, nghé con bỗng lắp bắp nói không ra hơi.

“Ta cái gì mà ta, nội dung bên trên là gì, nói nhanh…” Dương Bách Xuyên vì quá sốt ruột, thẳng tay tát cái “bốp” vào đầu nghé con.

“Ta… Chủ nhân… Ta không biết…” Nghé con sắp khóc đến nơi rồi, đặc biệt là khi nhìn thấy lửa giận hừng hực trong mắt cùng với biểu cảm muốn ăn tươi nuốt sống người, à không, là nuốt sống trâu của tên họ Dương nào đó.

Dương Bách Xuyên suýt chết sặc vì câu trả lời của nghé con, đờ ra cả nửa ngày cũng không biết đáp lại thế nào.

Lát sau, hắn giơ nắm đấm lên, đánh tới tấp vào người nghé con.

“Bốp bốp bốp…”

“Hu hu hu…”

“Không biết mà còn dám khẳng định là đến từ U Minh Giới? Chuyện này mà cũng dám mang ra đùa hả? Hả?”

“Bốp chát…”

“Oa oa oa…”

Nghé con đáng thương chỉ có thể há miệng gào khóc thảm thiết, mặc cho tên họ Dương nào đó đang lên cơn tay đấm chân đá với mình.

Tầm hơn mười phút sau, hắn cuối cùng cũng chịu dừng tay, miệng thở phì phò. Tất nhiên hắn không hề có ý định đánh chết nghé con, chỉ đơn giản là muốn phát tiết một trận thôi.

Lý do là vì với hắn mà nói, U Minh Giới tương đương với Liễu Linh Linh, mà trong lòng hắn, nàng lại chiếm một vị trí vô cùng quan trọng. Hắn không chấp nhận nổi nửa câu đùa giỡn, hắn cứ tưởng nghé con nói vậy là muốn đùa với hắn, nên mới ra tay đánh người.

Nghé con cảm thấy mình bị oan, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn để tên họ Dương đánh một trận, không dám cãi, càng không dám đánh lại.

Thật quá uất ức mà.

Các đại yêu và nhóm Khoáng Tùy Phong xung quanh đã giải quyết xong kẻ thù từ lâu, vừa quay về tính báo cáo kết quả thì lại thấy cảnh tên họ Dương nổi điên đánh nghé con tơi bời.

Đường đường là thần thú Kỳ Lân mà lại bị hắn đánh không dám ngóc đầu dậy… nhưng đám đại yêu và nhóm Khoáng Tùy Phong lại đứng im nhìn, không lên tiếng.

Đương nhiên họ có nghe thấy nguyên nhân hắn tẩn nghé con một trận tơi bời là vì mãi không dịch được nội dung ghi trên tờ giấy…

Những ký tự ghi trên tờ giấy kia, thú thật họ cũng không biết, thế nên lúc này, ai cũng tự giác tránh xa tên họ Dương và nghé con, sợ hắn vô tình quay sang hỏi, họ lại không trả lời được, cuối cùng cũng bị hắn kéo vào đánh chung.

Cả đám chỉ có thể nhìn nghé con với ánh mắt đồng tình.

...