Chương 3547


...

Thánh địa Vạn Linh là thánh địa nổi tiếng có lịch sử lâu đời, làm sao mấy lão già bọn họ lại không biết nội tình của thánh địa Vạn Linh kia chứ?

Nhưng thằng nhãi Dương Bách Xuyên này lại nói một câu nhẹ bẫng, hắn đã tiêu diệt thánh địa Vạn Linh?

Điều này làm cho những lão già này nổi sóng to gió lớn trong lòng.


Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
Ai nấy đều trợn to mắt nhìn Dương Bách Xuyên, nhưng phát hiện ra hắn không nói dối. Tất cả đều là kẻ khôn ngoan, biết là không có ai dám lấy chuyện này ra đùa.

Lấy thánh địa một phương ra đùa không dễ như vậy đâu.

Thật ra ngay từ lúc mới gặp, khi giới thiệu cho đám người Mộ Mãn Thiên, Nguyên Vô Thường đã nói Dương Bách Xuyên là thánh chủ.

Nhưng lúc đó mọi người không cho là đúng.

Hiện tại, sau khi Dương Bách Xuyên chính miệng nói hắn đã tiêu diệt thánh địa Vạn Linh, rốt cuộc thì sắc mặt của một đám lão già cũng thay đổi. Mộ Mãn Thiên còn quay đầu nhìn Nguyên Vô Thường muốn xác minh, thấy Vô Thường gật đầu tỏ ý tất cả những gì Dương Bách Xuyên nói đều là sự thật.

Khoáng Tùy Phong bị Dương Bách Xuyên nhìn chăm chú cũng thay đổi sắc mặt liên tục. Ông ta tự hiểu lấy mình, quả thật lúc này không dám xung đột với Dương Bách Xuyên.

Chưa kể Dương Bách Xuyên đã diệt sạch ma đầu, chỉ riêng tình huống của ông ta thật ra vô cùng tồi tệ. Ông ta bị nhốt ở đây mấy vạn năm, trong cơ thể đã không còn chân nguyên, kỳ thực chỉ là một con cọp giấy mà thôi.

Cho dù hiện tại bày trận loại bỏ khí ma hồn, có linh khí trời đất cũng không thể hồi phục trong một chốc một lát được...

Dương Bách Xuyên cười tủm tỉm quan sát sự biến hóa của tất cả mọi người, nắm chắc phần thắng, tiếp tục nói: "Khí ma sát trong cơ thể các ngươi đã bị ta luyện hóa, nhưng lực ma hồn thì không dễ hóa giải. Lực lượng của ma đầu thượng cổ kia mà, ta thực sự không nghĩ ra ai có thể hóa giải cho các ngươi.

Hoặc là cho dù có người hóa giải được... các ngươi có đủ thời gian ư? Có lẽ trước khi các ngươi hóa giải được lực lượng ma hồn thì đã bị ma hóa trước rồi. Sao nào, Khoáng đạo hữu có bản lĩnh không? Các ngươi có không?"

Có không?

Tất nhiên không có.

Việc nhà mình mình biết, những lão già này có thể cảm nhận rõ lực lượng ma hồn trong cơ thể ra sao, bọn họ cũng biết là không thể hóa giải được.

Nhưng tên họ Dương nào đó lại có thể, Nguyên Vô Thường là một ví dụ.

Tuy nhiên, muốn nhờ Dương Bách Xuyên giúp thì nhất định phải gia nhập Vân Môn Tiên Cảnh của hắn, điều này khiến những lão già này do dự.

Phải làm sao đây?

Chờ sau khi ra ngoài rồi nghĩ cách?

Hay là đi theo Dương Bách Xuyên?

Vế trước mạo hiểm, tìm người luyện hóa lực lượng ma hồn và tự hóa giải đều rất mạo hiểm, bởi vì đây là lực ma hồn mà ma đầu thời thượng cổ để lại.

Chọn vế sau tức là sau này sẽ bị người ta quản thúc...

Nhưng lúc này bọn họ còn có lựa chọn nào khác sao?

Bọn họ không có lựa chọn, thời gian không đợi người, ai cũng biết Dương Bách Xuyên không phải dọa, thời gian dài thì lực lượng ma hồn trong cơ thể ắt sẽ xảy ra vấn đề lớn.

Phải làm thế nào đây?

Bọn họ hoàn toàn không có sự lựa chọn, hơn nữa mọi người đều nghe ra ý uy hiếp trắng trợn trong giọng nói của Dương Bách Xuyên, xem ra không đồng ý quy thuận Vân Môn là một vấn đề lớn.

Cục diện và bầu không khí hơi kỳ lạ, lúc này Nguyên Vô Thường biết là mình nên nói tiếp, cho hai bên nấc thang xuống nước. Hiện tại Nguyên Vô Thường đại diện cho Dương Bách Xuyên, hoặc là nói lập trường của Vân Môn.

Nguyên Vô Thường lập tức lên tiếng: "Các vị đạo hữu hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề khác. Dương thánh chủ đã nói chúng ta sẽ không có bất kỳ trói buộc gì, địa vị của mọi người tương đương cấp bậc trưởng lão của Vân Môn, bình thường không phải làm gì cả, chỉ khi Vân Môn có chuyện lớn thì mới cần đến mọi người..."

Nguyên Vô Thường không hổ là cáo già, tuôn ra một tràng, có đầu có cuối, mô tả một bức tranh tươi đẹp cho những người này.

Dương Bách Xuyên cũng tỏ ý Nguyên Vô Thường không nói dối. Hai người sắm vai một tốt một xấu, sau đó mười tám lão già này đều xuống nước, mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn lập lời thề thiên đạo quy thuận Vân Môn Tiên Cảnh.

Tiếp theo, tên họ Dương nào đó đưa mắt ra hiệu cho Nguyên Vô Thường. Chỉ còn thiếu một bước cuối cùng để phá hủy nội tâm kiêu ngạo của mấy lão già này.

Đó là bái kiến Vân Môn Đại Thánh Chủ là hắn, phải cho bọn họ biết ông chủ là ai đúng không?

...