...
Sau khi Dương Bách Xuyên giải phóng linh thức, phạm vi đã đạt đến hai mươi bảy mét, tăng lên gấp ba so với lúc trước.
Người đứng bên ngoài cửa hiện lên trong linh thức là Thanh Tước.
Anh đi qua mở cửa.
“Anh chàng đẹp trai không mời tôi vào ngồi trong một chút à?” Thanh Tước nở nụ cười quyến rũ.
“Ủa, hiện tại xuất phát luôn à, tôi rửa mặt rồi đi ngay.” Dương Bách Xuyên không đáp lời, mở cửa cho cô ấy vào.
Có điều người phụ nữ kia lại cười khúc khích nói: "Kim ốc tàng kiều hả, ồ, tôi biết rồi, chúng tôi ở ăn uống ở sảnh lớn chờ anh xong chuyện rồi lên đường.”
Cô ấy vừa nói chuyện vừa liếc trong phòng, cười khanh khách một tiếng rồi lắc eo thon rời đi.
...
Nửa giờ sau, Dương Bách Xuyên và Độc Cô Vô Tình xuất hiện ở sảnh lớn trong ánh mắt là lạ của Thanh Tước đang ngồi ăn sáng. Sau đó, đoàn người xuất phát, tiến về thị trường đổ thạch.
Dương Bách Xuyên khăng khăng muốn đi, Thanh Tước đành phải cố gắng sắp xếp cho đoàn đội đi theo, đảm bảo an toàn cho hành trình lần này.
Chẳng qua sau khi lên xe, cô ấy cười tủm tỉm nói: "Anh đẹp trai tôi có chuyện muốn nói với anh…" Giọng điệu của cô ấy tràn đầy trêu chọc.
“Chuyện gì?” Dương Bách Xuyên hỏi.
"Lần này đội chúng tôi phục vụ anh đi đổ thạch, anh phải chịu tất cả chi phí. Nếu đổ cao, chúng tôi muốn ba phần lợi nhuận, thấp thì không liên quan gì với chúng tôi. Ngoài ra anh còn phải trả cho đoàn đội một nghìn vạn tiền phục vụ, đương nhiên đơn vị tiền là đô la Mỹ.” Thanh Tước hoa mỹ nói.
Dương Bách Xuyên ngạc nhiên: "Các người còn muốn tiền thuê?"
"Này anh đẹp trai, tuy chúng tôi là người của chính phủ nhưng đồng thời cũng phụ trách kiếm tiền cho nhà nước. Chúng tôi nhận lệnh cấp trên là phục vụ anh, dựa theo quy củ phải lấy tiền thuê, đừng nhìn đoàn đội của chúng tôi bây giờ chỉ có sáu người nhưng tiền thuê tuyệt đối không dưới năm trăm vạn. Cấp trên cũng không nói chúng tôi không thể thu tiền của anh~
Anh yên tâm, mỗi đồng tiền chúng tôi kiếm được đều nhờ liếm máu trên lưỡi dao, góp phần xây dựng dất nước. Chúng tôi phải đổ biết bao mồ hôi xương máu mới có được, nếu anh không muốn trả tiền thì có thể báo cáo lên cấp trên yêu cầu hủy bỏ nhiệm vụ bảo vệ.”
Dứt lời, trong mắt Thanh Tước lóe lên tia sáng nguy hiểm, dịu dàng mỉm cười chờ câu trả lời của Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên nheo mắt, hơi không tin lời cô ấy: “Thanh Tước, cô dám cam đoan những điều mình nói là sự thật không? Kiến thiết đất nước? Lý do này cũng gượng ép quá nhỉ?”
Hiện tại trong lòng Dương Bách Xuyên đã có chút chán ghét Thanh Tước. Nếu đối phương dám dùng cách này để vòi tiền, anh sẽ không khách sáo nữa. Cô ấy nói những lời này còn không bằng nói thẳng ra muốn tiền của anh, cần gì phải lấy cớ vì nước nhà?
Ánh mắt của Thanh Tước trong veo không chút sợ hãi, cô ấy nhìn thẳng vào mắt Dương Bách Xuyên, gằn từng chữ một: "Tôi dùng lời tuyên ngôn khi vào đảng của mình cam đoan, tôi dùng sự hy sinh thầm lặng của đồng nghiệp nơi đất khác để đảm bảo, tôi dùng lá cờ đỏ năm sao để quả quyết, từng câu từng chữ tôi nói với anh đều là sự thật, anh có thể gọi điện hỏi thăm.”
Không biết tại sao, Dương Bách Xuyên lại cảm thấy cô ấy không nói dối, bởi vì khi nói chuyện ánh mắt của cô ấy quá trong suốt, không hề có chút gợn sóng nào.
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, trong mắt của tu chân giả như Dương Bách Xuyên, nếu Thanh Tước có nói dối thì anh có thể nhìn ra ngay.
Vì vậy Dương Bách Xuyên tin tưởng đối phương, không định gọi cho Vương Mộ Sinh để kiểm chứng. Không phải anh để ý chút tiền thuê đó mà là quan tâm đến tính chân thật trong lời nói của Thanh Tước. Nếu bọn họ thật sự kiếm tiền để xây dựng quốc phòng, thậm chí anh còn có thể trả nhiều tiền hơn.
...